Thập niên 70: Quân tẩu đanh đá ngược tra vả mặt - Chương 878
Cập nhật lúc: 2024-11-25 07:47:51
Lượt xem: 12
Cùng lúc đó, ba mẹ con Thôi Lan Chi cũng đã về đến nhà, bà ấy bảo con đi tắm rửa trước, bà ấy thì đến buồng điện thoại gần đó để gọi điện thoại đến nhà họ Cung.
Mấy người trong nhà Cung Linh Lung vừa mới ăn cơm nước xong, là cô ấy đi nghe điện thoại: “Alo, xin hỏi ai vậy?”
“Là Linh Lung sao?”
Giọng nói của đầu dây bên kia có chút quen tai, nhưng Cung Linh Lung lại không nhớ ra đó là ai, lễ phép hỏi: “Tôi là Cung Linh Lung, xin hỏi bà là?”
“Linh Lung, cô họ Thôi.”
Thôi Lan Chi cũng ngại ngùng không dám tự nhận mình là “cô”, đành phải báo họ của mình.
“À, Thôi, là cô à, chào cô.” Cung Linh Lung đã nhớ ra, hỏi: “Cô muốn tìm mẹ của con sao?”
“Mẹ của con có ở nhà không?”
Thôi Lan Chi cảm thấy bà ấy nói chuyện này cho Cung Vãn Đường biết trước sẽ ổn hơn, còn chuyện bọn họ có đồng ý gặp mặt anh hai hay không thì cứ để hai mẹ con bọn họ thương lượng với nhau sau.
“Dạ có, cô chờ một lúc.” Cung Linh Lung buông điện thoại xuống, đứng lên nói: “Mẹ, cô Thôi gọi điện thoại đến tìm mẹ có việc.”
Hàn Tế và Cung Thành Tuấn đều đang ngồi bên cạnh bàn, vừa nghe được họ “Thôi”, bọn họ đồng loạt nhíu mày, Cung Vãn Đường dùng ánh mắt trấn an bọn họ, sau đó mới đứng lên đi nghe điện thoại: “Alo, Lan Chi, tìm tôi có chuyện gì sao?”
Bọn họ ở bên kia nói chuyện điện thoại, Cung Thành Tuấn nheo mắt lại hỏi cháu gái: “Linh Lung, là Thôi Lan Chi gọi điện thoại đến sao?”
“Dạ.” Cung Linh Lung gật đầu.
“Con và mẹ vẫn còn tiếp xúc với cô ta à?” Bởi vì chuyện Thôi Trí Viễn phụ lòng em gái, Cung Thành Tuấn có thành kiến rất sâu đối với nhà họ Thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-878.html.]
“Cũng không hẳn là luôn tiếp xúc, sau khi về kinh đô thì mẹ vô tình gặp được cô trên đường vài lần, con gặp một lần. Hình như mẹ không có thành kiến gì với cô, còn trao đổi số điện thoại. Lúc trước cô đã gọi điện thoại đến một lần, khoảng cuối năm ngoái, lúc đó hai ông bà già nhà họ Thôi biết được thân thế của con, cô gọi điện thoại đến nhắc nhở con và mẹ phải đề phòng một chút, con cảm thấy cha mẹ của cô đang tính kế gì đó.”
Lúc này Cung Vãn Đường đang yên lặng nghe đối phương nói chuyện, biểu cảm trên mặt cũng không thay đổi quá nhiều, chờ đối phương nói xong mới trả lời: “Được rồi, tôi sẽ nói chuyện với Linh Lung trước, nếu con bé đồng ý, tôi sẽ trả lời cô sau.”
Cúp điện thoại Cung Vãn Đường chậm rãi đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống, nói một câu: “Thôi Trí Viễn đã về.”
Hàn Tế ngồi ở bên cạnh bà lập tức căng chặt toàn thân, bàn tay cũng nhanh chóng vươn ra, siết chặt lấy cổ tay bà.
Ông ấy siết rất chặt, Cung Vãn Đường bị ông ấy siết đau đến suýt xoa thành tiếng, vỗ nhẹ lấy tay ông ấy.
Hàn Tế lập tức buông tay ra, cầm lấy tay của bà.
Cung Vãn Đường có thể hiểu được tâm trạng hiện tại của ông ấy, xoay bàn tay mười ngón tay đan vào nhau với ông ấy, yên lặng truyền lại suy nghĩ của mình cho ông ấy biết.
Những người khác không để ý đến hành động dưới mặt bàn của bọn họ, Cung Thành Tuấn xụ mặt hỏi: “Tên đó muốn làm cái gì?”
“Anh ấy muốn gặp em và Linh Lung.”
Giọng điệu của Cung Vãn Đường rất bình thường, bà đã dự đoán được ngày này sẽ đến từ lâu, chỉ là vấn đề sớm hay muộn mà thôi.
“Nó có tư cách gì mà đòi gặp hai người bọn em chứ?”
Cung Thành Tuấn chỉ cần nghĩ đến chuyện năm xưa là bực bội, châu báu mà nhà bọn họ đặt trong lòng bàn tay che chở gả thấp đến nhà họ Thôi, lúc đó Thôi Trí Viễn cam đoan trước mặt bọn họ, hứa hẹn sẽ bảo vệ bà cả đời, kết quả chỉ mới hai năm đã ly hôn, còn làm bà ở nhà họ Thôi chịu vô số ấm ức tủi thân.
Lúc đó hai anh em bọn họ đã muốn đi đánh ông ấy một trận rồi, nhưng Cung Vãn Đường kéo bọn họ lại, lúc đó bà ấy đã thất vọng tột độ nhưng vẫn quyết định hòa bình ly hôn, không xé nát gương mặt dối trá thối tha của đám người họ Thôi kia.
Mọi cực khổ mà hai mẹ con bọn họ phải chịu đựng lúc trước, đại đa số là vì ông ấy dẫn sói và nhà, nhưng Thôi Trí Viễn cũng có một phần trách nhiệm.
Ông ấy cưới em gái, lại không quý trọng bảo vệ bà cho tốt, còn vì cái gọi là lý tưởng của ông ấy mà quyết định ly hôn ngay lúc bà ấy đang mang thai, trong lòng Cung Thành Tuấn, ông ấy chính là một tên cặn bã chính hiệu.