Chờ cô , Thôi Phán Nhi mới kéo tay trai, nhẹ giọng hỏi : “Anh hai, là cô đúng ?”
Thôi Văn Đống gật đầu, dặn dò cô : “Về nhà em đừng cho ông bà nội cô và chồng cô đang bán hàng ở nơi .”
“Vì chứ?” Thôi Phán Nhi khó hiểu.
“Tống Thao là em họ của Lục Tĩnh Xuyên, là nhập hàng hóa từ chỗ bọn họ. Chúng cần nhúng tay chuyện đời tư của chú hai, cũng cần nhiều chuyện bàn tán, hiện tại chúng chỉ thể dựa chuyện buôn bán để kiếm tiền, nhập hàng từ chỗ Tống Thao sẽ chúng kiếm nhiều tiền, thể ngu ngốc cắt đứt con đường .”
Thôi Phán Nhi cũng ngu ngốc, hiểu rõ nỗi băn khoăn của , gật đầu : “Được , em sẽ cho bọn họ.”
“Tống Thao chúng là nhà họ Thôi, nhưng từ chối cho chúng nhập hàng, hôm nay lúc nhập hàng, còn cố ý chọn một ít hàng ngon giá rẻ cho . Chúng chỉ cần đừng lắm chuyện chuyện ngu ngốc gì, cứ cố định tìm bọn họ nhập hàng thì sẽ cần lo lắng chuyện ăn uống nữa, cũng thể dành dụm thêm ít tiền.”
“Dạ, em lời .”
Thôi Phán Nhi gật đầu trả lời, mắt liếc về phía ba em nhỏ, thấy bọn họ bày nhiều túi xách và khăn lựa xinh , hai mắt sáng rực lên: “Anh hai, hàng hóa của bọn họ thật đó.”
“Anh Tống Thao mấy hôm bọn họ đến thành phố Dương du lịch, chắc là đặt hàng từ thành phố Dương về đó.”
Thôi Văn Đống thấy cô thích, lấy mười đồng tiền trong túi đưa cho cô : “Em thích thì mua một cái , cũng mua cho một cái túi đựng tiền luôn, đừng mua loại quá to.”
Lúc Thôi Phán Nhi đến, ba nhóc con đang giúp đỡ trưng bày hàng hóa, lúc bọn họ cũng để ý cô là chủ quán của quầy hàng bên cạnh, thấy cô đến lựa túi xách, vô cùng lễ phép hỏi: “Dì, dì xem túi xách ?”
“ , dì thể lựa ?” Vẻ mặt của Thôi Phán Nhi chút mất tự nhiên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-849.html.]
“Dạ , dì cứ lựa thoải mái, mấy thứ đều là nhập hàng từ thành phố Dương, là con đến nhà máy chọn lựa đó.”
Bọn họ kinh nghiệm bán hàng, Lục Sơ Minh lựa một cái túi da họa tiết ca rô từ trong đống túi xách, thành thạo chào hàng: “Dì ơi, con cảm thấy cái túi hợp với dì, thể dùng túi xách như thế , ở đây còn dây đeo, thể đeo chéo, dây đeo thể rút ngắn để đeo lên vai…”
Thấy bé thành thạo chào hàng như thế, còn nhanh nhẹn dùng động tác triển lãm, tự đeo lên mẫu, Tống Thao và Lý Sùng mà ngu , Thôi Văn Đống ở xa hơn cũng vô cùng kinh ngạc.
Cái túi xách mà bé lựa chọn, Thôi Phán Nhi cũng thích, nụ phần gượng gạo : “Ừm, dì thể thử ?”
“Dạ , dì thử .”
Lục Sơ Minh đưa cho cô , thấy đường chằm chằm hàng hóa quầy hàng, lập tức nhiệt tình mời khách: “Các chú các dì, xem túi xách ạ? Có túi nữ, cũng cặp táp và ba lô cho các đồng chí nam dùng lúc , ví tiền nữa, đều là hàng xịn nhập từ thành phố Dương về, là túi da đó ạ, hàng ngon giá rẻ. Mọi thể đến xem thử, thử một chút, thích thì thể mua.”
“Các dì xinh ơi, con còn khăn lựa nữa, nhiều khăn lụa màu sắc xinh , đều là hàng thêu thùa của S châu , giá rẻ còn cần phiếu, các dì cũng thể đến xem thử.” Cung Bồng Trạch cũng cam lòng bỏ phía .
Hai em bọn họ bắt đầu đẩy mạnh tiêu thụ, Lục Trường Khiếu nhanh chậm bày biện bộ dây nịt mà bé lựa chọn, sắp xếp vô cùng ngay ngắn, nâng gương mặt nhỏ đáng yêu xinh của lên các khách hàng ngang qua.
“Khiếu Khiếu, con rao hàng ?” Tống Thao hỏi.
“Cậu họ, hôm nay con đổi phong cách khác, con một trai yên lặng.” Lục Trường Khiếu trả lời.
Tống Thao: “…”
“Ha ha ha.” Lý Sùng nắc nẻ.
Thôi Phán Nhi vẫn còn đang lựa túi xách, Lục Trường Khiếu cũng mím môi , chọn tới chọn lui, cuối cùng vẫn mua túi xách mà Lục Sơ Minh chọn cho cô , còn mua cho hai một cái túi tiền đeo bên hông.