Ba cha con bọn họ về phòng bao, ai nhắc đến chuyện lúc nãy, Lục Tĩnh Xuyên tiếp tục uống rượu với cả và hai trợ lý. Ba em bé Minh thì ghế sofa bên cạnh chơi đùa.
Cơm nước xong ngoài, Cung Thành Tuấn dẫn bọn họ dạo chợ đêm, thành phố Dương bên thả lỏng chính sách từ lâu, ở khu vực công viên gần đó nhiều sạp hàng, nếu may mắn còn thể kiếm vài thứ đồ cổ , cũng nhiều thứ mới lạ nhập từ Hồng Kông đến.
Tối nay một sạp hàng bán hoa, nhiều giống hoa tươi khác , trong lúc Cung Linh Lung đang lựa quần áo, Lục Tĩnh Xuyên nhanh chóng chạy đến bên đó mua một bó hoa tươi.
Cung Linh Lung mua cho ba đứa nhỏ mỗi đứa một bộ áo tay ngắn quần sọt, thanh toán tiền xong xoay , lập tức thấy chồng ôm một bó hoa ở đằng , lộ má lúm đồng tiền hỏi: “Anh mua hoa lúc nào thế?”
“Mới mua xong, em thích ?” Đây là đầu tiên Lục Tĩnh Xuyên tặng hoa cho cô.
“Thích.”
Cung Linh Lung nhận lấy, ôm hoa ngửi, trong mắt mang theo ý : “Anh Tĩnh, đây là hoa gì ?”
“Không .”
Lục Tĩnh Xuyên , lúc nãy cũng hỏi, chỉ thấy hoa , đỏ tươi chói lòa như lửa, cảm thấy phù hợp với tính cách của cô.
“Hoa cẩm chướng.”
Hoa mà mua là một bó cẩm chướng đỏ, Cung Linh Lung hoa ngữ của loài hoa cho : “Cẩm chướng đỏ phù hợp để tặng , biểu đạt lòng cảm ơn.”
“Cũng thể tặng cho vợ, cũng cảm ơn vợ.” Lục Tĩnh Xuyên nhẹ nhàng nhỏ bên tai cô.
Mỗi phụ nữ đều thích hoa, nhất là hoa do chồng tặng, Cung Linh Lung ôm hoa vô cùng vui vẻ, nhẹ nhàng nắm lấy tay , về phía tập hợp với cả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-839.html.]
Ba em thấy thích hoa tươi, bọn họ cũng bỏ tiền đến vỉa hè đằng chọn một bó hoa cho , còn tìm chủ quán mua một ít hạt giống hoa cỏ.
Cung Linh Lung gieo hết bộ hạt giống hoa mà con trai mua về trong gian, nhỏ với chồng: “Anh Tĩnh, thành phố Dương chính là thành phố của các loài hoa, nơi nhiều loại hoa tươi, ngày mai chúng mua thêm một ít hạt giống hoa, về trồng thêm trong gian.”
“Được , ngày mai sẽ tìm mua hạt giống hoa.”
Tuy rằng cô từng miêu tả tình hình cụ thể trong gian cho , nhưng Lục Tĩnh Xuyên đoán , gian của cô lẽ là một cái nông trường, thể chăn nuôi gia cầm súc vật, cũng thể trồng các loại rau củ trái cây và lương thực, bộ đồ ăn trong nhà bọn họ ăn đều nguồn gốc từ gian của cô.
Trên đường về, Lục Sơ Minh cha ôm đề nghị: “Mẹ ơi, thành phố Dương nhiều quá, dễ ăn buôn bán, ngày mai chúng mở gian hàng bán trái cây .”
Trong gian chất đầy dưa hấu, cây ăn quả cũng treo đầy trái cây chín, lẽ hơn vạn cân hàng hóa, Cung Linh Lung cũng tranh thủ lúc bán tháo hết ngoài, nhưng nghĩ thời tiết quá nóng, lo lắng cho ba đứa nhỏ: “Bên ngoài nóng lắm, sợ ba đứa sẽ cảm nắng.”
“Mẹ ơi, thể chất của bọn con đặc biệt, bọn con sẽ bệnh cảm nắng.” Cung Bồng Trạch ngẩng đầu cho cô.
“Mẹ sẽ cảm nắng.” Lục Tĩnh Xuyên nhỏ.
“Sức khỏe của , bình thường còn uống nước bên trong, ăn ngũ cốc lương thực trồng ở trong đó, sẽ cảm nắng bệnh.”
Thấy bọn họ đều hứng thú, Cung Linh Lung : “Được , ngày mai chúng ngoài mở sạp hàng bán trái cây.”
Sau khi về khách sạn, Cung Thành Tuấn phòng bọn họ, ngày mai bọn họ bán trái cây, : “Thời tiết nóng lắm, bán hàng cũng vất vả, mấy đứa sợ mệt ?”
“Ông cả, bọn con sợ khổ, sợ mệt.”
“Ngoan quá.”