Thập niên 70: Quân tẩu đanh đá ngược tra vả mặt - Chương 837
Cập nhật lúc: 2024-11-21 11:02:01
Lượt xem: 10
Hai cậu cháu bọn họ nói đến quy hoạch trong tương lai của nhà họ Cung, Lục Tĩnh Xuyên thỉnh thoảng lại xen lời vài câu, chủ yếu tập trung chăm sóc ba đứa nhỏ ăn uống.
“Cha, con ăn xong rồi, con muốn đi vệ sinh.”
Lúc nãy Lục Sơ Minh ăn không ít canh, lúc này có hơi mắc tiểu, buông đũa lập tức nhảy xuống ghế.
Lục Trường Khiếu cũng đứng dậy theo: “Con cũng muốn đi.”
“Cậu cả, Linh Lung, hai người cứ ăn tiếp đi, con dẫn hai đứa nhỏ đi vệ sinh.”
Lục Tĩnh Xuyên đứng lên, hỏi bé út đang cầm da heo sữa quay giọn rụm ăn ngon làn: “Tiểu Bồng, con có muốn đi luôn không?”
“Bây giờ con không đi đâu, chờ ăn xong lại đi.”
Cung Bồng Trạch thích thịt heo sữa nướng giòn rụm này, toàn bộ quá trình đều cúi đầu ăn khí thế, ăn hết miếng này đến miếng khác, miệng dính đầy dầu mỡ.
Cung Linh Lung cầm khăn lau miệng cho cậu bé, cười hiền hòa nói: “Con ăn từ từ thôi.”
“Ba đứa nhỏ đều ngoan ngoãn và thông minh quá.”
Cung Thành Tuấn lại gắp cho cậu bé một miếng, còn múc thêm ít canh: “Bé út, canh của thành phố Dương cũng ngon lắm đó, con ăn một chút đi.”
“Cảm ơn ông cậu cả.” Cung Bồng Trạch lau sạch tay, cầm muỗng nhỏ bắt đầu ăn.
Lục Tĩnh Xuyên dẫn theo hai đứa nhỏ đi vệ sinh, không nhìn thấy hai mẹ con từng cãi nhau bị anh đánh lúc trước cũng đang ở trong nhà hàng này ăn cơm, lúc này cô gái trẻ kia đã thay một bộ quần áo mới, không còn ăn mặc hở hang như lúc trước, đổi thành một chiếc váy dài, bên cạnh không chỉ có người hầu đi cùng mà còn có một đôi cha con.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-837.html.]
“Cha, là người kia đạp con đó.” Lương Tư Dao chỉ vào anh mách lẻo.
Người đàn ông trung niên ngồi cùng bàn nhìn theo đầu ngón tay của cô ta, thấy được mặt nghiêng của Lục Tĩnh Xuyên, chỉ nhìn thoáng qua là xác định ngay anh là một người quân nhân, mặt mày lạnh nhạt dạy dỗ: “Con không cần đi để ý xem là ai đạp con, mà nên suy nghĩ lại lỗi lầm của mình, là con đụng trúng người ta trước, lại còn vô lý mắng chửi người khác, đá con nít, người ta bảo vệ con mình, đá ngược lại con cũng chỉ là phản ứng bình thường mà thôi.”
“Cha, là tên kia đã con bị thương, hiện tại con đi thôi cũng thấy đau rồi, cha không giúp con thì thôi, sao lại còn giúp đỡ tên đó nữa chứ?” Lương Tư Dao lộ ra vẻ mặt khó chịu.
“Đó vốn dĩ là lỗi của con, suốt ngày con không gây chuyện thì sẽ c.h.ế.t đúng không?”
“Trước khi đi về cha đã dặn dò nhắc nhở con biết bao nhiêu lần rồi, nơi này không phải nước M, đến nơi này rồi phải tuân thủ pháp luật quy định nơi này, đừng có giở thói kiêu căng tùy hứng của chị đến nơi này.”
“Chị vừa mới đến đây đã chê cái này chê cái kia, chỉ mới hai ngày mà chị đã cãi nhau với người ta bốn năm lần, rất nhiều lần đều là chị kiếm chuyện trước, hôm nay người đó dạy cho chị một bài học là chị đáng đời.”
Bé trai chừng mười tuổi ở bên cạnh mở miệng mỉa mai lại cô ta, tiếng phổ thông của cậu bé tiêu chuẩn hơn rất nhiều, trông cũng rất giống người đàn ông kia, hai cha con gần như được khắc ra từ một khuôn.
“Tư Vì, con ăn nói với chị kiểu gì thế hả?” Người phụ nữ tên Lương Vịnh Văn nghiêm mặt nói.
“Mẹ, con nói có sai đâu chứ, ngày nào chị ấy cũng gây chuyện cãi nhau, cuối cùng ai là người mất mặt?”
“Mẹ cưng chiều, nhân nhượng chị ta, người khác cũng sẽ không làm như thế, đây không phải là trong nhà, chị ta mà còn cứ tiếp tục như thế mãi, nếu gây ra họa lớn thì ai đứng ra xử lý cho chị ta hả?”
“Hai người đừng tưởng rằng có tiền là có thể xử lý hết tất cả mọi chuyện, đến đây đã hai ngày rồi, mẹ và chị chắc cũng đã thấy rõ, người nơi này ghét nhất chính là hành vi hở tí ra là mở miệng nói bồi thường.”
“Ở trong mắt bọn họ, chị với mẹ làm thế chính là hành vi của nhà tư bản, là thứ khiến bọn họ bài xích phản cảm nhất, đừng nói là bọn họ thấy ghét, con nhìn cũng thấy ngứa mắt, mẹ với chị không thể yên phận khiêm tốn một chút sao? Suốt ngày chỉ biết la lối, mất mặt c.h.ế.t đi được.”
Thấy em trai trách mắng bọn họ, Lương Tư Dao tức giận đến nhảy cẫng lên: “Thôi Tư Vi, em câm miệng lại cho chị.”
“Chị tưởng em thích mắng chị lắm à.”