Thập niên 70: Quân tẩu đanh đá ngược tra vả mặt - Chương 835
Cập nhật lúc: 2024-11-21 11:01:57
Lượt xem: 3
“Đến nơi này thì phải ngoan ngoãn tuân thủ quy tắc của địa phương, tôn trọng bầu không khí văn hóa của nơi này, đừng có mang bầu không khí tư bản của nhà mấy người đến nơi này. Nếu khinh thường chúng tôi, vậy thì mấy người đến từ nơi nào thì biến về đó đi, chỗ chúng tôi không chào đón những người có phẩm hạnh ti tiện không có giáo dục đến.”
Lục Tĩnh Xuyên là người xông ra từ mưa b.o.m bão đạn, toàn thân tỏa ra khí thế mạnh mẽ thiết huyết, giọng điệu kiên quyết như c.h.é.m đinh chặt sắt làm mọi người ở nơi đây đều run rẩy.
Cuối cùng hai mẹ con này ủ rũ rời đi, cả nhà Lục Tĩnh Xuyên cũng tranh thủ thời tiết mát mẻ, đi xung quanh dạo chơi.
Lúc nãy Cung Linh Lung cũng không liên lạc được với cậu, đoán có lẽ phải muộn hơn nữa cậu mới về khách sạn, bọn họ không cần thiết phải ở trong khách sạn đợi quá sớm, dẫn theo ba đứa nhỏ đi đến đường phố gần đó dạo chơi mua đồ ăn.
Trời gần tối, bọn họ chuẩn bị đến tiệm cơm ăn cơm, Cung Linh Lung lại gọi điện thoại đến phòng cho thuê của khách sạn.
Lần này có người nghe máy, nghe được giọng nói quen thuộc ở đầu dây bên kia, Cung Linh Lung cười lộ ra má lúm đồng tiền: “Cậu cả.”
“Linh Lung.”
Trong giọng nói của Cung Thành Tuấn vốn dĩ còn mang theo một chút mỏi mệt, vừa nghe được giọng nói của cô, mọi mỏi mệt đều biến mất sạch sẽ, cười hỏi: “Linh Lung, hiện tại con đang ở đâu?”
“Cậu cả, con đang ở trong khách sạn Hoa Viên, lúc trước con gọi điện thoại cho phòng cậu rất nhiều lần, cũng không có ai nghe máy, cho nên con với anh Tĩnh mới dẫn hai đứa nhỏ đi ra ngoài đi dạo một chút trước.”
“Hiện tại con đang ở nơi nào? Cậu đi tìm mấy đứa.” Cung Thành Tuấn mới vừa về khách sạn không được bao lâu.
“Vậy chúng ta hẹn gặp nhau ở cửa nhà sách Tân Hoa đi.”
“Được rồi, cậu đến ngay, chờ cậu mười phút.”
Cung Thành Tuấn cúp điện thoại, gọi trợ lý ở phòng kế bên, lại báo cho bạn đi chung với ông ấy một tiếng, vội vội vàng vàng chạy đến tập hợp với bọn họ.
Nhìn thấy bóng dáng ôn tồn lễ độ của cậu cả, Cung Linh Lung xông thẳng về phía ông ấy: “Cậu cả.”
Một năm rưỡi không gặp, Cung Thành Tuấn gặp lại cô cũng rất vui vẻ, ôm lấy cô, cười vui vẻ nói: “Hôm nay con vừa mới đến thành phố Dương sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-835.html.]
“Dạ vâng, sáng hôm nay con vừa mới đến, sáng sớm đi dạo khắp nơi, buổi trưa mới đến khách sạn Hoa Viên, ở trong phòng ngủ suốt buổi chiều, chờ thời tiết mát mẻ hơn mới đi ra ngoài đi dạo.” Cung Linh Lung thân mật ôm lấy cánh tay ông ấy, cũng chủ động chào hỏi với hai trợ lý đi ở đằng sau: “Chào hai anh, tôi tên Cung Linh Lung.”
“Chào cô chủ họ.”
Bọn họ đều đến từ Hồng Kông, nghe nói qua chuyện trong nhà của ông chủ, biết được một vài chuyện của cô.
“Cậu cả.” Lục Tĩnh Xuyên cũng dẫn theo ba anh em đến đây.
“Ông cậu cả.” Ba anh em cũng ngọt ngào chào hỏi ông ấy.
Nhìn thấy ba anh em bọn họ, trái tim của Cung Thành Tuấn như muốn tan chảy, ngồi xổm xuống duỗi tay với ba đứa nhỏ gọi: “Đã một năm rưỡi không gặp, bé Minh, Khiếu Khiếu và Tiểu Bồng nhà chúng ta đều lớn hết rồi. Nào, cho ông cậu ôm một cái.”
Ba đứa nhỏ cao hơn những đứa trẻ cùng tuổi rất nhiều, trông giống như con nít hai ba tuổi, bình thường ăn ngon nên rất khỏe mạnh, Cung Thành Tuấn phải dùng chút sức lực mới có thể bế cả ba đứa nhỏ lên cùng một lúc.
Để ông ấy ôm một chút, Lục Tĩnh Xuyên và Cung Linh Lung mới bước đến mỗi người ôm lấy một đứa con, nói: “Cậu cả, ôm ba đứa một lúc rất mệt, cậu ôm bé Minh đi.”
“Được rồi.”
Cung Thành Tuấn dùng một tay ôm lấy Lục Sơ Minh, cười nhìn bọn họ: “Ba anh em vẫn cứ giống như quá, ông cậu cả không phân biệt ra được rồi.”
Mỗi ngày Cung Linh Lung đều ở chung với bọn họ, hiện tại đã có thể phân biệt ra được rồi, gương mặt giống hệt nhau, nhưng khí chất của cả ba đứa nhỏ đều có chút khác biệt, hiện tại cô đã có thể phân biệt ra một cách dễ dàng.
“Ông cậu cả, mẹ đã bện cho bọn con một cái lắc tay có thể tự điều chỉnh kích cỡ, của con là màu đen, Trường Khiếu là màu xanh lam, Tiểu Bồng chính là màu xanh lục.” Lục Sơ Minh vươn cổ tay cho ông ấy nhìn.
“Ông cậu cả đã nhớ kỹ rồi.”
Lục Tĩnh Xuyên ôm con, đi đến bắt tay với hai trợ lý, mời: “Cậu cả, tối nay chúng ta đến nhà hàng Đào Gia ăn cơm trước đi, con vừa mới đặt phòng bao riêng rồi.”
“Được rồi, chúng ta đi thôi.”