“Ba cục cưng thối, gọi điện thoại lâu lắm , chúng xuống tìm .”
Cả gia đình năm ngủ trưa một giấc thật thoải mái, Cung Linh Lung tỉnh ngủ lập tức xuống lầu gọi điện thoại, Lục Tĩnh Xuyên thì rửa mặt, mặc quần áo cho ba đứa nhỏ, xong xuôi mà vẫn thấy cô về, định dẫn ba đứa nhỏ xuống đại sảnh tìm .
Có nhiều đang xếp hàng chờ sử dụng điện thoại của quầy lễ tân, thấy bóng dáng của Cung Linh Lung , Lục Tĩnh Xuyên đoán cô đến đối diện khách sạn tìm điện thoại , : “Đi thôi, chúng ngoài tìm .”
Lục Sơ Minh nhấc chân chạy thẳng ngoài: “Cha, chúng ngoài xem thử .”
“Bé Minh, con đừng chạy, chung với cha…”
“A!”
Lục Tĩnh Xuyên còn kịp hết lời, Lục Sơ Minh chạy đến cửa suýt chút nữa đụng trúng khác, nhưng mà bé nhanh tay lẹ chân né tránh đụng đối phương, mà đối phương chạy quá nhanh, dừng kịp đụng trúng cửa.
Người xông đến là một cô bé chừng mười lăm mười sáu tuổi, tóc uốn xoăn nhuộm thành màu vàng, ăn mặc quần đùi gợi cảm, trang điểm đậm phù hợp với lứa tuổi, ở thời đại , cách ăn mặc của cô bé vẻ vô cùng dị hợm.
“Mắt chó của nhóc mù .”
Vai của cô bé đụng trúng cửa, đau đến suýt xoa, chờ cơn đau dịu lập tức Lục Sơ Minh tức giận mắng, tiếng phổ thông phát âm cũng chuẩn.
“Đây là con cái nhà ai thế, giữ con ?”
Sau đó là tiếng một phụ nữ khác trách mắng, cô ăn mặc dị hợm đến thế, mặc một chiếc váy liền áo vô cùng chỉn chu nhã nhặn, chỉ là giữa mày tràn ngập vẻ kiêu ngạo đáng ghét, ánh mắt khi về phía khác cũng lộ rõ vẻ cao cao tại thượng.
“Mắt chó của mấy mới mù đó, rõ ràng là mấy xông đến, suýt chút nữa mấy đụng .” Lục Sơ Minh ngẩng đầu đáp trả.
“Cái đồ nhà quê quê mùa, nhóc suýt chút nữa đụng mà còn cãi .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-833.html.]
Cô gái nhỏ thấy vai đỏ lên, còn trầy nhẹ, nhíu mày, mặt lộ vẻ độc ác trừng mắt Lục Sơ Minh.
“Cô đừng trợn to mắt dối, còn nhỏ, nhưng đuôi, là cô đụng thì .”
Lúc nãy Lục Sơ Minh chạy nhanh thật, nhưng chạy còn nhanh hơn bé, cũng phía , nếu bé né tránh kịp lúc thì cô đụng ngã bé .
Thấy nhóc con còn dám cãi , chỉ một một , lớn theo bên cạnh, cô gái hai lời lập tức giơ chân đạp bé: “Cái thứ quê mùa, còn dám cãi , đạp c.h.ế.t nhóc.”
“Bé Minh, mau tránh !”
Tiếng của Lục Tĩnh Xuyên và Cung Linh Lung đồng loạt vang lên.
Ngay lúc đối phương giơ chân đá thì Lục Sơ Minh lập tức nghiêng , nhẹ nhàng tránh chân của đối phương.
Cô gái còn vững, bên cạnh chợt xuất hiện một đôi chân dài đánh trả cô , canh ngay lúc cô còn kịp thu chân về, đá mạnh, chỉ một cú đá đạp cô ngã lăn , ngã chổng vó lên trời.
“Rầm…”
Một tiếng vang cực to vang lên.
Ngay đó đương nhiên là tiếng gào chói tai của cô gái .
Người phụ nữ gương mặt giống cô năm sáu mươi phần trăm bên cạnh lập tức buông hành lý xuống đỡ cô lên, đầu tức giận Lục Tĩnh Xuyên mới đá xong hỏi: “Cậu điên , đá con gì?”
“Người điên là bà thì , rõ ràng là con gái của bà suýt chút nữa đụng trúng con trai , còn mấy câu nó đá con trai nữa.”
Cung Linh Lung nhanh chóng xông đến, kéo bé Minh cẩn thận kiểm tra vài , thấy bé đá trúng, vội vàng bế bé lên, từ cao xuống đôi con kiêu ngạo : “Mở miệng ngậm miệng là đồ quê mùa và nhà quê, còn tùy tiện đá con của khác, hiện tại còn chỉ trích ngược chúng , đúng là giáo dục ghê nhỉ.”