Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thập niên 70: Quân tẩu đanh đá ngược tra vả mặt - Chương 796

Cập nhật lúc: 2024-11-20 07:59:04
Lượt xem: 11

Ba anh em hoạt bát lại lễ phép, dọc theo đường đi hoàn toàn không cần mấy người Cung Linh Lung dạy dỗ, gặp được người lớn đều lớn tiếng chào hỏi chúc tết.

Lãnh đạo và người nhà sống trong viện gia thuộc đều rất thích bọn họ, ai nấy đều cầm kẹo và đồ ăn vặt cho bọn họ, chờ đến khi đi đến chỗ Lục Nam Chinh thì trong túi bọn họ đã nhét đầy kẹo đủ loại màu sắc.

“Ông nội, cô, năm mới vui vẻ.”

Lục Nam Chinh đã đứng trước cửa chờ từ lâu, thấy bọn họ cũng cười vui vẻ nói: “Chúc mừng năm mới.”

“Anh cả chị cả, anh hai chị hai, chúc mừng năm mới.” Hai chị em Lục Thu Cúc cũng đứng ở cửa đón chào.

Hai anh em Lục Tĩnh Xuyên gật đầu, Cung Linh Lung và Giang Vận đều mở miệng trả lời: “Thu Cúc, Thu Đồng, chúc mừng năm mới.”

Đứng ở cửa nói đơn giản vài câu, mọi người lại cùng nhau vào nhà, Lục Thu Đồng lập tức đi pha trà, Lục Thu Cúc cũng cầm đủ loại món ngon tiếp đãi bọn họ.

Lục Nam Chinh cầm ba cái bao lì xì mừng tuổi dày cộm cho ba anh em, bắt đầu trò chuyện với con trai và con dâu: “Hôm nay mấy đứa định đi chúc tết như thế nào?”

“Sáng sẽ đi ghé thăm các gia đình, buổi trưa đến nhà mẹ ăn cơm đoàn viên, tối lại về nhà của bọn con.”

Lục Tĩnh Xuyên trả lời ông ấy, thấy nhà bọn họ rất cô đơn quạnh quẽ, cũng mở miệng mời: “Nếu tôi nay cha không có kế hoạch gì thì đến nhà của bọn con ăn cơm tất niên đi.”

“Được.”

Mấy người Lục Nam Chinh cũng không có kế hoạch gì khác, giao thừa mấy năm trước đều ở trong nhà, mùng một tết mới bắt đầu đi chúc tết cho cha mẹ và bà con.

Nhưng mà mùng một năm nay có chút đặc biệt, đó là sinh nhật một tuổi của ba anh em, Lục Nam Chinh hỏi: “Tĩnh Xuyên, Linh Lung, ngày mai ba anh em bọn nó sẽ tròn một tuổi, bọn con sắp xếp thế nào rồi?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-796.html.]

“Ông nội nói sẽ làm tiệc thôi nôi ở nhà ông, vừa lúc ngày mai các chú bác cô dì đều sẽ về, người trong nhà quây quần tổ chức tiệc chúc mừng đơn giản là được.”

Hai ông bà cụ Lục có lòng như thế, cũng đã sắp xếp xong xuôi từ trước, hai vợ chồng bọn họ đương nhiên sẽ tôn trọng đồng ý, vì không muốn tạo thêm quá nhiều gánh nặng cho nhà bác cả, ngày hôm qua cô đã bảo Lục Tĩnh Xuyên mang lương thực, đồ ăn và tiền bạc cần dùng trong tiệc thôi nôi qua bên đó trước rồi.

“Mẹ ơi, vậy có phải ngày mai bọn con sẽ lại nhận được rất nhiều bao lì xì không ạ?” Cung Bồng Trạch hỏi cô.

“Đúng rồi, ngày mai mấy đứa khiêng cái túi to qua đó, nói chuyện ngọt một chút, vậy là có thể đựng đầy một túi toàn bao lì xì và đồ tốt về rồi.” Trong mắt Cung Linh Lung tràn ngập ý cười.

Lục Tĩnh Xuyên đang ôm bé hai, quay cậu bé vòng vòng như món đồ chơi, nhướng mày với ba đứa con nói: “Ngày mai ba đứa nhớ phải biểu hiện cho tốt đó, trước khi đi ra ngoài nhớ lau mật vào miệng, phải khen mọi người như lúc khen bà nội vậy đó, nịnh nọt nhiều vào, tranh thủ đào rỗng toàn bộ tiền tiêu vặt trong túi người lớn, tiền tiêu vặt năm nay của cha đều trông cậy vào số tiền ngày mai ba đứa kiếm được đó.”

“Ha ha ha…” Cung Linh Lung và Giang Vận đều vui vẻ cười to.

Ba cha con Lục Nam Chinh cũng đang cười, Lục Tĩnh Dương cũng buồn cười, cười vỗ m.ô.n.g bé cả: “Bé cả, con cũng đừng cản tay cản chân cha con đó, đến thời khắc quan trọng phải xuất đầu ra trận, học tập bé út một chút.”

“Em trai nịnh, anh cả lấy tiền.” Lục Trường Khiếu phân việc cho bọn họ.

“Vậy con làm cái gì?” Mọi người đều nhìn về phía cậu bé.

Lục Trường Khiếu ngồi ngay ngắn trên người cha, nghiêm túc nói: “Con lao động chân tay, xách túi.”

“Ha ha ha…”

Ba đứa nhỏ quá thông minh, cũng rất thú vị, mọi người đều cười không ngừng.

Bình thường nhà của Lục Nam Chinh đều khá vắng vẻ hẻo lánh, cũng chỉ có hôm nay bọn họ đến chúc tết mới náo nhiệt một chút, bình thường hai anh em Lục Tĩnh Xuyên đều không nói chuyện quá nhiều với ông ấy, hôm nay ba cha con nói chuyện với nhau, mọi người ngồi ở nhà nói chuyện gần một tiếng đồng hồ mới quay về ăn bữa cơm đoàn viên.

Loading...