Thập niên 70: Quân tẩu đanh đá ngược tra vả mặt - Chương 776
Cập nhật lúc: 2024-11-20 07:42:13
Lượt xem: 15
Con ngươi Tiền Mộng Bình hơi co rụt lại: “Hình, hình như là có một chút.”
“Cô gái kia có nét rất giống thằng hai.”
Mẹ Thôi vô cùng khẳng định, bà ta quen thuộc con trai mình hơn bất cứ người nào, lúc nãy khi Cung Linh Lung mỉm cười, khóe môi cong lên trông rất giống.
“Bà nội, mẹ, hai người đang nói cái gì thế.
Hai người bọn họ nói quá nhỏ, Thôi Văn Đống không nghe rõ, nhưng mà lại đoán được có lẽ bọn họ đã gặp được người quen.
“Văn Đống, bà và mẹ có việc cần làm, hai anh em bọn con ở chỗ này buôn bán tiếp đi.”
Mẹ Thôi sốt ruột muốn chạy đi điều tra ngay, kéo Tiền Mộng Bình rời đi: “Đi thôi, chúng ta đi về trước.”
Căn nhà mà bọn họ thuê cách nơi này không xa, mẹ chồng nàng dâu đi cũng rất nhanh, không đến mười phút đã đến nhà.
Mẹ Thôi vừa vào phòng đã gọi chồng mình ra, kể lại cho ông ta nghe những chuyện bà ta vừa phát hiện được: “Lão Thôi, tôi thấy cô gái kia cũng khoảng hai mươi tuổi, giống Cung Vãn Đường bảy tám phần, lại cũng có nét rất giống thằng hai.”
“Mẹ, cho dù cô gái kia là con gái của em hai thì bọn họ cũng đã ly hôn từ lâu rồi, em hai cũng không biết đến sự tồn tại của đứa con gái này, có lẽ cô gái kia cũng theo họ Cung của Cung Vãn Đường, không có liên quan gì đến nhà của chúng ta hết.”
“Còn nữa, nhà của chúng ta rơi vào nông nỗi như ngày hôm nay cũng có liên quan mật thiết đến nhà họ Cung, nói đến cùng thì nhà họ Cung chính là kẻ thù của chúng ta.”
Trong lòng Tiền Mộng Bình vẫn luôn cho rằng là do Cung Vãn Đường hại nhà bọn họ thê thảm như thế, nếu không có nhà họ Cung âm thầm thúc đẩy mọi chuyện thì chồng và con trai bà ta cũng sẽ không ngồi tù, nhà bọn họ cũng sẽ không rơi vào nông nỗi này.
Trong lòng mẹ Thôi cũng rất oán hận nhà họ Cung, chỉ có điều trong lòng bà ta lại có tính toán khác, kiên nhẫn khuyên nhủ: “Mộng Bình, mẹ muốn con đi điều tra là vì muốn xác nhận xem rốt cuộc cô gái kia có phải là con gái của thằng hai hay không.”
“Con hận Cung Vãn Đường vô tình, mẹ cũng hận nó không chịu nghĩ đến tình cảm ngày xưa, nhưng hiện tại người ta đã là vợ của J trưởng cao cao tại thượng, nhà mẹ đẻ, nhà chồng của nó và nhà chồng của con gái nó đều là người mà chúng ta không chọc nổi.”
“Hai cha con thằng cả và thằng ba đều đã bị phán xử rồi, cho dù chúng ta bất chấp bộ xương già này thì cũng không thể nào cứu bọn nó đi ra ngoài được ngay.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-776.html.]
“Hiện tại mẹ cũng đã nghĩ thông suốt rồi, thay vì lãng phí công sức đi cứu bọn họ lại không có tác dụng gì thì còn không bằng dồn tinh lực có hạn của mình để quy hoạch cho tương lai.”
“Hiện tại Văn Đống và Phán Nhi buôn bán nhỏ kiếm được tiền, cuộc sống của chúng ta miễn cưỡng cũng có thể sống tiếp, nhưng về lâu về dài cứ tiếp tục như thế mãi cũng không được.”
“Còn nữa, năm năm sau thằng ba sẽ được thả ra ngoài, Văn Hào cũng chỉ cần ở trong đó ba năm là ra được, bọn họ có tiền án không thể làm chính trị được nữa, cũng không thể đến đơn vị quốc doanh đi làm, sau này cả nhà chúng ta chỉ có thể dựa vào việc buôn bán mưu sinh.”
“Toàn bộ đường phát triển của bọn họ đều đã bị phá hỏng, đời thứ ba cũng không thể xoay người, ở lại nơi này cũng không còn đường ra.”
Những lời này của bà ta, Tiền Mộng Bình cũng nghe lọt được, nghiêm mặt nói: “Mẹ, mẹ có tính toán gì không?”
“Cả nhà chúng ta rời khỏi nơi này, đến nước M tìm thằng hai, đổi nơi khác bắt đầu lại lần nữa.”
Đây là kế hoạch của mẹ Thôi.
Bà ta xoay người nhìn về phía ông già họ Thôi, thấy gương mặt ông ta căng chặt, khuyên nhủ: “Lão Thôi, tôi biết ông không cam lòng, nhưng ông cũng phải chấp nhận hiện thực. Chúng ta ở lại nơi này thật sự không thể vực dậy được, chúng ta không có năng lực để cứu thằng cả, chúng ta chỉ có thể đi nương nhờ thằng hai, để nó cố gắng giảm bớt thời hạn thi hành án của thằng cả.”
“Mẹ, chuyện chúng ta đi cậy nhờ em hai và chuyện ngày hôm nay cũng đâu có liên quan gì đến nhau đâu.” Tiền Mộng Bình hỏi
“Sao lại không liên quan chứ?”
Mẹ Thôi trừng mắt nhìn bà ta nói: “Con ranh Thôi Lan Chi vô ơn kiếm quyết không muốn liên lạc với thằng hai giúp chúng ta, lúc trước chúng ta đi tìm bà con bạn học của thằng hai, nhờ đối phương viết thư giúp cũng không thấy hồi âm, nói không chừng là Thôi Lan Chi đã viết thư báo trước với thằng hai rồi, cho nên nó mới không thèm để ý đến chúng ta.”
“Chúng ta chỉ cần xác định Cung Vãn Đường sinh cho nó một đứa con gái, lại gửi tin tức này cho nó, dựa theo tính cách của nó, nó chắc chắn sẽ đi về nước ngay.”
“Đến lúc đó chúng ta lại bắt nó bỏ tiền chuẩn bị, thằng cả ở trong tù cũng có thể dễ chịu hơn một chút, nói không chừng thằng bà và Văn Hào cũng sẽ được thả ra sớm hơn, hai đứa Văn Đống cũng không cần phải mở quầy buôn bán trong gió tuyết, sau này bảo thằng hai đưa bọn nó ra được ngoài, tìm kiếm công việc nở mày nở mặt cho bọn nó.”
Tiền Mộng Bình nghe mẹ chồng nói thế, trong đầu cũng bắt đầu tính toán, tạm thời buông bỏ oán hận đối với nhà họ Cung, gật đầu lia lịa nói: “Dạ được, con nghe lời mẹ, bây giờ sẽ đi hỏi thăm ngay.”
“Con mau đi tìm bà con họ hàng xa của con, hỏi thăm kỹ càng tỉ mỉ một chút, tốt nhất là có thể tra ra được ngày tháng năm sinh.” Mẹ Thôi thúc giục.