Thập niên 70: Quân tẩu đanh đá ngược tra vả mặt - Chương 772
Cập nhật lúc: 2024-11-20 07:42:06
Lượt xem: 46
“Chờ cậu nghiên cứu phát minh ra rồi, bà ngoại lại mua cho Ni Ni, mua loại tốt nhất. Sau đó Ni Ni bỏ vào trong túi, nhớ bà ngoại thì có thể gọi điện thoại với bà ngoại bất cứ lúc nào, có được không?” Chu Lan Bình rất thương chạy ngoại, bình thường cũng thường xuyên gọi điện thoại nói chuyện với cô bé.
“Chờ con lớn rồi, con cũng đi kiếm tiền, con sẽ mua cho bà ngoại một cái.” Ni Ni cũng là một đứa nhỏ có hiếu.
“Ni Ni của bà ngoại ngoan quá.”
Chu Lan Bình nghĩ một đứa bé đáng yêu như thế, vậy mà lại bị nhà họ Trịnh ghét bỏ, mụ đĩ già kia suốt ngày cứ nhắc đến chuyện sinh con trai và sinh em trai trước mặt cô bé, trong lòng bà lại lập tức đau lòng.
“Chị Nhan, Ni Ni đã đi học chưa?” Lúc trước Cung Linh Lung cũng chưa kịp hỏi chuyện này.
“Đang học nhà trẻ, tháng chín năm sáu sẽ lên lớp một.”
Tống Nhan làm việc ở cục xuất bản thời sự, làm biên tập kiểm tra bản thảo, công việc bình thường không quá bận, cô ấy cũng rất coi trọng việc giáo dục con gái, mỗi ngày đều do cô ấy phụ trách đưa đón con đi học và về nhà, đích thân dạy cô bé đọc sách viết chữ, còn mời một giáo viên về dạy cô bé vẽ tranh.
“Em trai, các em đã đi học chưa?” Ni Ni hỏi ba anh em.
“Em trai còn quá nhỏ, ba em còn chưa tròn một tuổi nữa, hiện tại còn chưa đến tuổi đi học, chờ thêm hai năm nữa mới có thể đi học nhà trẻ.” Chu Lan Bình cười nói cho cô bé.
“Bọn con không học nhà trẻ đâu, bọn con muốn đi học đại học với mẹ cơ.” Lục Sơ Minh đột nhiên đưa ra quyết định.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-772.html.]
Bọn họ không thèm đi học chơi đùa với một đám con nít ấu trĩ đâu, bọn họ chỉ cần đọc sơ qua một lần là có thể nắm được hết những kiến thức trong sách giáo khoa, không muốn lãng phí vào những chuyện này.
Mẹ lại báo danh chuyên ngành ngoại ngữ, học tập ngôn ngữ của quốc gia khác, bọn họ khá có hứng thú với thứ này, dự tính đi theo mẹ đi học.
Người khác chỉ cho rằng cô bé nói chơi, không nỡ đi xa mẹ, muốn đi theo mẹ đi học, chỉ có Cung Linh Lung biết bọn nhỏ là nghiêm túc, bọn họ thật sự muốn đi theo cô học tập ngoại ngữ.
Cung Linh Lung không có ý kiến gì, ba đứa nhỏ này khác với những đứa con nít khác, dẫn theo bọn họ đi học cũng được thôi, nhưng mà phải nói trước với giáo viên trong trường học mới được, cười nói: “Tình huống thi đại học năm nay khá đặc biệt, có lẽ sẽ có rất nhiều sinh viên mới dẫn theo con đi học.”
“Đúng là sẽ có không ít, không chỉ lần này, khóa học sinh tiếp theo có lẽ cũng sẽ như thế. Thời kỳ đặc biệt, tình huống đặc biệt, chỉ có thể lập kế hoạch đặc biệt thôi.” Ông cụ Tống nói.
Tống Thao vốn dĩ muốn ở lại ký túc xá trong trường, hiện tại tình huống như thế, cậu ấy cũng không muốn ở lại trong trường nữa, thương lượng với mẹ: “Mẹ, mấy ngày tới con đi tìm nhà, chúng ta mua một căn nhà, sau này con ở chung với hai mẹ con nhà chị.”
“Được, lúc trước đơn vị phân phòng cho chị của con, chị con đã nhường cho đồng nghiệp rồi, hiện tại ly hôn cũng cần có chỗ ở khác, chúng ta đi mua một căn nhà, con ở chung với chị, cũng vừa lúc có thể chăm sóc chị và cháu luôn.”
Trong khoảng thời gian này Tống Nhan cũng đang suy xét chuyện này, nói: “Mẹ, trong tay của con còn dành dụm một chút tiền, để con mua nhà là được, em trai ở chung với con”
“Cứ để cha mẹ mua nhà, cho con đứng tên. Con không cần suy nghĩ quá nhiều, việc này nghe lời mẹ, con chỉ cần chăm sóc tốt cho Ni Ni, điều trị tốt cơ thể bị mụ già kia hành hạ là được.”
Tống Nhan vừa rời khỏi nhà họ Trịnh, ngày hôm sau đã lập tức đi tìm Cung Vãn Đường, lúc đó bắt mạch đã khám ra cô ấy bị thiếu hư khí huyết, mạch tượng hỗn loạn không ổn định, là bởi vì uống thuốc trong thời gian dài làm hại cơ thể, không có bất cứ lợi ích nào trong phương diện chuẩn bị mang thai, cho dù có thai cũng chưa chắc có thể giữ được.
Cơ thể con gái bị tàn phá thành như thế, đây cũng là chuyện làm Chu Lan Bình tức giận nhất, cho nên hôm nay bà ấy mới không thèm quan tâm đến mặt mũi hình tượng, tức giận xông đến nhà họ Trịnh đánh người.