“Các mau gọi tên của , kích thích dục vọng cầu sinh của .” Bác sĩ Lý thúc giục.
“Đào Lâm!”
Những khác gần như đồng thanh kêu lên, giọng to lớn vang dội như tiếng chuông, bạn nhỏ Cung Bồng Trạch ngủ trong vòng một giây cũng giật tỉnh dậy.
“Đào Lâm, Đào Lâm…”
Một đám vây quanh giường bệnh hô to, Lục Tĩnh Xuyên duỗi tay bịt lỗ tai con trai , nhẹ nhàng : “Tiểu Bồng, con ngủ , tình hình của Đào Lâm chuyển biến , sắp định .”
Bạn nhỏ Cung Bồng Trạch vốn dĩ mệt , mí mắt sắp mở nữa, lầm bầm gì đó, dựa bả vai rộng lớn ấm áp của , tiếp tục ngủ ngon lành.
Hai ba phút , bác sĩ Lý thở phào nhẹ nhõm, cho bọn họ: “Đào Lâm tạm thời chuyện gì nữa , chỉ là đến quỷ môn quan dạo một vòng, bây giờ về , tối nay ở nơi canh gác, chỉ cần sáng mai thể tỉnh thì sẽ còn vấn đề đáng lo gì nữa.”
“Bác sĩ Lý, vất vả .”
Quý Duy thi đại học xong lập tức về đơn vị, dẫn theo phân đội nhỏ đuổi theo vây bắt đội buôn ma túy, ngờ rằng khi kết thúc một tên cặn bã ẩn núp bên trong cán bộ đ.â.m lưng, còn cho Đào Lâm thương nặng, may mà bảo vệ tính mạng của .
“Thuốc cứu mạng do sư mẫu của hai hiệu quả thật đó.”
Bác sĩ Lý quy công về viên thuốc cứu mạng , nếu thuốc hiệu quả nhanh, tối nay chắc thể giữ mạng của Đào Lâm.
Bảo đảm tạm thời nguy hiểm về tính mạng nữa, tự giác giải tán về doanh trướng nghỉ ngơi.
Quý Duy và Lục Tĩnh Xuyên cũng theo, vỗ nhẹ lên đứa nhỏ đang ngủ : “Lúc nãy khi em ôm còn đang thức mà, ngủ nhanh thế?”
“Hôm nay ba em bọn họ theo em huấn luyện, mệt mỏi từ lâu .”
Hai ngày đầu tiên lúc bọn họ doanh địa, ngày nào cũng huấn luyện, đó còn đưa một ít ý kiến cải tiến với Lục Tĩnh Xuyên, mấy ngày nay bắt đầu ứng dụng .
Ba em hề sợ lạnh chút nào, cũng bắt đầu theo huấn luyện cực kỳ bài bản, hiện tại bọn họ còn nhỏ, còn vững, mặc quần áo quá dày, giống như ba con lật đật lăn tới lăn lui mặt đất, bình thường còn chọc nhiều .
Quý Duy : “Em mau ôm thằng bé về ngủ .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-748.html.]
Lục Tĩnh Xuyên nhanh chóng ôm con trai , đến cửa mới sực nhớ một chuyện, dừng chân , báo cho một tin vui: “Sư , vợ của em sinh , sinh bốn ngày , một đứa con trai.”
“Vậy , sáng mai lập tức gọi điện thoại cho thầy ngay.” Quý Duy .
“Được, cuối tuần chúng cùng về .”
“Được thôi.”
Quý Duy gật đầu, nhanh về phía doanh trướng của .
Chờ đến khi hai cha con bọn họ về, hai em Lục Sơ Minh và Lục Trường Khiếu ngoan ngoãn chui trong chăn , nhưng mà vẫn còn ngủ, lúc đều vén chăn lên vươn đầu , hai mắt sáng lấp lánh, đồng thanh hỏi: “Cha, cứu ?”
“Hai đứa còn bản lĩnh của Tiểu Bồng ?” Lục Tĩnh Xuyên hỏi bọn họ.
“Dạ .”
Bọn họ rõ bản lĩnh của em trai như lòng bàn tay, chỉ điều: “Hiện tại em còn yếu.”
Không chỉ em trai yếu, bọn họ cũng yếu, còn đủ năng lực tự bảo vệ .
Lục Tĩnh Xuyên xuống ghế, cởi áo bông quần bông dày cộm con trai , bỏ bé trong ổ chăn ấm áp, với hai đứa con trai còn : “Hiện tại hai đứa chuyện với cha ?”
“Không ngay bây giờ , chúng về nhà gặp luôn một lượt .”
“Được .”
Hai vợ chồng bọn họ cũng cần cẩn thận chuyện với ba đứa con trai về lai lịch của bọn họ.
Lục Tĩnh Xuyên kéo kỹ góc chăn cho ba đứa nhỏ, tắt đèn đầu giường : “Mấy đứa mau ngủ , ngày mai ở đây thêm một nữa, sáng ngày mốt về.”
“Con ăn thịt kho tàu nấu.”
“Con ăn đùi gà.”
Sáng hôm nay ba em bọn họ cũng nhắc đến chuyện , một đứa ăn thịt kho tàu, một đứa ăn đùi gà, bạn nhỏ Cung Bồng Trạch thì ăn trứng cuộn, bọn họ đến mức Lục Tĩnh Xuyên cũng ăn đồ ăn do vợ nấu.