Chờ bọn họ xong, Lục Tĩnh Xuyên cầm điện thoại chuyện với ông cụ Hàn một lúc lâu, còn hẹn vài ngày nữa sẽ đến thăm bọn họ.
Chờ cúp điện thoại , Hàn Tế mới hỏi tiếp: “Tĩnh Xuyên, khôi phục thi đại học kỳ sẽ bắt đầu cho báo danh ngày mai, con tham gia ?”
“Dạ .”
Lục Tĩnh Xuyên ôn tập kiến thức hơn một năm, trong thời gian ngoài việc, tối nào cũng đều kiên trì sách hai tiếng đồng hồ, chuẩn sẵn sàng , cũng kế hoạch nghiêm túc cho thi đại học kỳ .
Thật dựa chức vị và năng lực của , cần thiết theo con đường đại học , thể thông qua kỳ kiểm tra nội bộ giống Giang Vận để trường quân đội đào tạo sâu.
chọn phương pháp tương tự, tính toán học cả văn lẫn võ, mở rộng con đường quy hoạch chức nghiệp của , cho dù thế hệ lui , cũng thể dựa bằng cấp và công huân để vững vàng bước lên địa vị cao.
Hàn Tế cũng ủng hộ tham gia thi đại học, Quý Duy cũng tham gia, nhắc nhở : “Số lượng báo danh sẽ nhiều, thanh niên trí thức còn ở nông thôn đều sẽ bắt lấy cơ hội , lượng đại học mở dạy quá nhiều, lẽ xác suất trúng tuyển sẽ thấp.”
“Áp lực cạnh tranh lớn, nhưng sẽ ảnh hưởng đến bọn con.”
Lục Tĩnh Xuyên và Quý Duy đều báo danh học viện quân sự, cũng đều lựa chọn chuyên nghiệp chỉ huy, bọn họ quân công vinh dự cộng thêm, thành tích văn hóa chỉ cần đạt đến điểm sàn là .
Hai thầy trò bọn họ đang chuyện, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, còn tiếng bảo vệ của cảnh vệ viên: “Báo cáo!”
“Vào .” Hàn Tế dậy.
Cảnh vệ viên nhà chào nghiêm với ông , lấy túi hồ sơ mà mang đến, lớn tiếng báo cáo: “J trưởng, gửi thư mang đến một bức thư đăng ký, là của phu nhân.”
“Của ?” Cung Vãn Đường đỡ ghế sofa lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-726.html.]
“ , gửi là học viện đông y kinh đô.”
Cung Vãn Đường cầm lấy bức thư, kỹ, nhận đúng là tên của cô, gật đầu cảm ơn: “Tiểu Quách, cảm ơn.”
“Phu nhân, gì.” Cảnh vệ viên chào nghiêm, xoay ngoài.
Cung Vãn Đường mở thư , bên trong lộ một lá thư mời, chỉ một hàng chữ đơn giản, là mời bà đến học viện đông y kinh đô giáo viên đông y, lãnh đạo hành chính viện trưởng Thủy Đình Diệc ký tên.
Xem xong, bà mỉm , đưa thư mời cho mấy Hàn Tế xem : “Thầy cũng chịu báo với em một tiếng, hiện tại em còn đang mang thai, thể dạy học sinh .”
“Kỳ thi đại học sẽ tổ chức mùa đông, tháng hai hoặc tháng ba đầu năm mới khai giảng, lúc đó em sinh con xong, còn ở cữ, thể dạy .”
Hàn Tế khá ủng hộ chuyện bà , cũng bà vô tài hoa bản lĩnh mai một, nhưng mà vẫn cứ ưu tiên cho sức khỏe của bà lên hàng đầu, : “Vãn Đường, giáo sư Thủy tình trạng của em, em gọi điện thoại báo cho ông , dời thời gian , chờ đến học kỳ .”
“Được , em lập tức gọi cho thầy ngay.”
Không bao lâu , Từ Giai Du gọi ăn cơm, ba đứa nhỏ lập tức lên, lắc lư lảo đảo đến ghế riêng dành cho bọn họ.
Ghế cao, nhưng ba đứa nhỏ đều cần lớn giúp đỡ, tay chân linh hoạt bò lên ghế , hai mắt sáng lấp lánh đồ ăn mà Từ Giai Du bưng lên.
Lục Tĩnh Xuyên bưng nồi cơm ngoài bưng cơm, đầu tiên là múc cơm cho ba đứa nhỏ, còn hỏi bọn họ: “Ba đứa thể ăn một chén cơm ?”
Cả ba đồng loạt gật đầu, mỗi một bữa cơm bọn họ đều ăn một chén to, cơm và mì đều ăn hết.
Trong nhà phụ nữ mang thai và con nít, một ngày ba bữa đều chuẩn vô cùng phong phú, bộ lương thực, rau củ và thịt trong nhà nhà, ngoại trừ phần lãnh từ bộ đội , những thứ khác đều là do Cung Linh Lung đích chuẩn , là đồ trong gian.
Một ngày ba bữa gần như đều thiếu món mặn, gà vịt thịt cá phiên ăn, buổi sáng mỗi ngày đều sẽ ăn một quả trứng.