Thập niên 70: Quân tẩu đanh đá ngược tra vả mặt - Chương 72
Cập nhật lúc: 2024-11-10 12:20:04
Lượt xem: 47
“Mày đang ăn cướp à!”
Lão Ngũ ở bên cạnh là một người có tính cách xúc động, lập tức rống to lên.
Bạch Linh Lung lạnh nhạt liếc nhìn gã, cho gã một ánh mắt khinh bỉ: “Tôi đang ăn cướp đó, cơ hội tốt như thế, ông ta tự dâng lên tận cửa, tôi có phải là kẻ ngu đâu, mắc gì mà không hét giá ăn cướp trắng trợn chứ?”
Lão Ngũ bị cô chọc giận muốn nhào lên đánh nhau, thấy gã xông đến phía trước, Bạch Linh Lung cầm lấy cây gậy mà Lục Tĩnh Xuyên đưa qua, chỉ vào gã uy hiếp: “Hôm nay ông dám đụng vào một cọng lông của tôi, tôi sẽ làm cho Bạch Kiến Nhân phải ở trên giường ăn phân uống nước tiểu nửa đời sau.”
“Lão Ngũ, đi về.”
Bạch Kiến Nhân vội vàng quát cản Lão Ngũ lại, ông ta hiểu rất rõ tính cách của Bạch Linh Lung, cô nói được sẽ làm được, nếu hai bên đánh nhau, người thiệt thòi ngày hôm nay nhất định chính là ông ta.
Một người khác ở bên cạnh bạo lực kéo Lão Ngũ về, đè gã ngồi xuống ghế, lạnh lùng cảnh cảo gã: “Lão Ngũ, mày tạm thời đừng nói chuyện, đừng thêm phiền cho anh Bạch nữa.”
“Nó đáng ghét quá.” Lão Ngũ bực bội lèm bèm.
Bạch Kiến Nhân cũng giận điên, nghiến răng nghiến lợi, tiếp tục nói với cô: “Mày làm thế là không thật lòng muốn thương lượng với tao.”
“Ha, nực cười, vì sao tôi phải thật lòng thương lượng với ông chứ? Hiện tại không phải là tôi vội vàng sốt ruột muốn đi cưới con mụ đê tiện gian tíu tằng tịu với ông.” Bạch Linh Lung cho ông ta một ánh mắt chán ghét.
Lửa giận vừa mới bị Bạch Kiến Nhân đè xuống lại bùng lên lần nữa, mặt mày đỏ ngầu, nghiến răng nghiến lợi ra giá: “Một nghìn.”
Bạch Linh Lung cầm gậy chỉ thẳng vào đầu của ông ta, tàn nhẫn lạnh nhạt nói: “Hiện tại tôi đập ông một phát, sống c.h.ế.t gì đều được, tôi đưa cho ông một nghìn, đồng ý không?”
Nhìn thấy vẻ tàn nhẫn trên mặt cô, Bạch Kiến Nhân sợ đến mức rụt lại phía sau.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-72.html.]
Người đứng bên cạnh và Lão Ngũ nhanh chóng chạy đến, đứng cản trước mặt Bạch Kiến Nhân, người có tính cách bình tĩnh hơn khuyên nhủ: “Bạch Linh Lung, bình tĩnh một chút, có chuyện gì thì cứ từ từ thương lượng.”
“Hai nghìn.”
Bạch Kiến Nhân yêu tiền như mạng, bỏ thêm một nghìn đồng, thịt trên toàn bộ cơ thể của ông ta giống như bị đao cùn cắt, đau đớn mức không thể nào thở nỗi.
Bạch Linh Lung không thèm để ý đến ông ta, dùng thái độ cho thấy mình rất bất mãn với con số này.
Lục Tĩnh Xuyên đứng ở góc tường đằng sau cũng lắc đầu ra hiệu với cô, ý bảo cô đừng đồng ý.
“Hai nghìn hai.”
Tên khốn nạn chó đẻ keo kiệt kia lại bỏ thêm hai trăm đồng.
“Ông đang đuổi ăn mày đó hả?”
Bạch Linh Lung tức giận trừng mắt nhìn ông ta, tính sổ với ông ta ngay tại chỗ: “Mẹ của tôi làm trâu làm ngựa ở nhà họ Bạch mười tám năm, cho dù là làm nha hoàn cho nhà địa chủ thì tiền lương mười tám năm cũng sẽ không chỉ có nhiêu đây. Huống chi mẹ tôi còn đi làm kiếm tiền trong nhiều năm như thế, đều bị người nhà của ông cướp hết, ông cũng phải trả lại tiền lương cho mẹ của tôi.”
“Tao không có lấy, tiền ở trong tay mẹ tao.” Bạch Kiến Nhân không muốn gánh vác số nợ này.
“Mẹ nợ con trả.”
Sớm muộn gì Bạch Linh Lung cũng sẽ đi tìm mụ đĩ già kia đòi lại tiếng, nhưng cũng sẽ đi tìm ông ta đòi tiền lãi.
Cô cũng không muốn lãng phí thời gian ở nơi này, trực tiếp uy hiếp: “Nếu ông chỉ có thể đưa ra số tiền này, vậy thì không cần phải bàn lại nữa. Hiện tại có ly hôn hay không, quyền quyết định nằm trong tay mẹ của tôi, chúng tôi không ly hôn, cho dù là cảm thấy buồn nôn thì cũng chịu. Chúng tôi bất chấp tất cả cũng sẽ không để cho ông được như mong muốn, chờ lát nữa tôi sẽ đi kiện c.h.ế.t đám đê tiện cặn bả chó đẻ không biết xấu hổ hai người, đưa hai người đi cạo đầu âm dương, cho hai người xuống nông trường gánh phân cải tạo.”
Nói xong cô lập tức bỏ đi ngay.