Thập niên 70: Quân tẩu đanh đá ngược tra vả mặt - Chương 697
Cập nhật lúc: 2024-11-19 07:53:56
Lượt xem: 16
“Cốc cốc cốc… Cốc cốc cốc…”
Nửa đêm, cửa nhà bị người nào đó gõ vang theo tiết tấu, Hàn Tế đang ngủ ở nhà xoay người bò dậy, nhẹ tay nhẹ chân đi ra ngoài mở cửa.
“Thầy.”
Người về chính là Lục Tĩnh Xuyên và Quý Duy, bọn họ đã gọi điện thoại về nhà từ trước rồi, nhưng lại không báo cụ thể thời gian sẽ về đến nhà, bọn họ liên tục đẩy nhanh tốc độ, đến giờ này mới về đến nhà.
Hàn Tế mở cửa nhà ra, để cho hai sư huynh đệ bọn họ đi vào nhà, hạ giọng nói: “Trên bếp trong phòng bếp có đồ ăn giữ nhiệt, hai đứa đi tắm rửa trước, ăn cơm xong lại đi ngủ. Quý Duy con lên lầu ngủ, lên lầu quẹo trái, phòng đó đã sửa soạn xong rồi, cô của con đã chuẩn bị quần áo tắm rửa cho con, để sẵn trên giường.”
“Dạ vâng. Thầy, thầy đi nghỉ ngơi đi.”
Hai anh em bọn họ đều phong trần mệt mỏi, râu ria xồm xoàm dơ bẩn vô cùng, ngồi xe lửa gần ba ngày mới về đến nhà, trên người tỏa ra mùi chua lè.
Hai người bọn họ nhanh chóng đi tắm, cạo râu, bưng đồ ăn đang hâm nóng trên bếp trong phòng bếp ra phòng khách bắt đầu ăn uống.
“Ui cha, đúng là về nhà mới là thoải mái nhất.”
Hai người đều tự bưng một thau cơm trắng to, trên bàn bày bốn món ăn, một chén to thịt khô mà cả hai đều thích, một phần thịt hấp, một chén canh xương sườn táo đỏ to, còn có một phần khoai tây sợi chua chua giải ngấy.
Đồ ăn trên xe lửa rất bình thường, hai người bọn họ thật sự là đói meo, xử lý sạch sẽ toàn bộ đồ ăn trên bàn, đến cả một giọt nước canh cũng không để lại.
Hai người ăn cơm nước xong lập tức quay về phòng của mình ngủ.
Cung Linh Lung biết tối nay Lục Tĩnh Xuyên sẽ về nhà, ngủ cũng không yên giấc, khi anh nhẹ nhàng bò lên giường, ngửi được mùi hương độc đáo trên người của anh, cô đột nhiên mở bừng mắt, duỗi tay ôm lấy anh: “Anh Tĩnh.”
“Đánh thức em rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-697.html.]
Cơ thể mềm mại của vợ chui vào trong lòng, giống như một dòng điện xuyên qua cơ thể, trong nháy mắt đã khơi gợi khát vọng nhớ nhung gì đó.
Bắt đầu từ lúc cô được chẩn đoán chính xác mang thai ba đứa nhỏ, Lục Tĩnh Xuyên cũng đã bắt đầu cấm dục ăn chay giống như một hòa thượng, hiện tại cô đã sinh con được bốn tháng, cơ thể đã khôi phục rất tốt, tối nay cũng không khống chế nữa.
“Hừ... Ê a... A...”
Bình thường mỗi lúc ba đứa nhỏ đói bụng hay mắc tè đều chỉ nhẹ nhàng cục cựa kêu nhỏ vài tiếng, nhưng tối nay ba đứa lại kêu rất nhiều lần, nhưng hai người đang làm việc ở trên giường cũng chưa nghe thấy, bọn họ chỉ đành phải đồng thanh la lên để lên án.
Thấy bọn nhỏ tỉnh, Lục Tĩnh Xuyên chỉ đành phải kết thúc sớm hơn, cắn chặt răng xoay người bò dậy, giọng nói khàn đến mức không nghe thấy được: “Linh Lung, em nghỉ chút đi, anh đi cho con uống sữa.”
Anh vội vàng đi pha sữa bột, Cung Linh Lung trốn trong chăn lần đầu tiên cảm thấy xấu hổ như thế này.
Ba đứa nhỏ này cũng không phải là ba đứa nhỏ bình thường…
Cô nằm nghỉ một chút, cũng bò dậy mặc quần áo, mở đèn ra, đi thay tã cho bọn nhỏ trước.
Chạm đến ánh mắt “lên án” không khác gì nhau của mấy đứa con trai, Cung Linh Lung xấu hổ lúng túng, ho nhẹ rồi da mặt dày nói: “Cha mẹ đều là người bình thường, còn trẻ thì huyết khí phương cương, có nhu cầu sinh lý là bình thường, sau này lúc cha mẹ làm việc sinh em gái cho mấy đứa, mấy đứa tự giác bịt lỗ tai lại đi.”
Ba đứa nhỏ: “…”
“Linh Lung, sao em ngồi dậy rồi? Em ngủ đi, anh cho ba đứa này b.ú sữa.” Lục Tĩnh Xuyên cởi trần thân trên, chỉ mặc một cái quần xà lỏn.
“Không cần đút đâu, anh cứ đưa cho bọn nó là được rồi.”
Cung Linh Lung thấy ba đứa nhỏ đều đã tè ướt tã, nhanh chóng đổi tã cho con, ôm con lên cho con ngồi dựa vào người mình, đưa bình sữa cho nhóc con nói: “Con tự ôm bình sữa uống đi.”
Hiện tại đã sắp đến bốn tháng, ba đứa nhỏ này lại không phải trẻ con bình thường, đã biết tự ôm bình sữa uống sữa.
Lục Tĩnh Xuyên ngồi xổm xuống mép giường của giường nhỏ, thấy ba đứa con trai cưng đều được nuôi tròn vo, trong mắt tràn ngập ý cười, trêu đùa chân nhỏ của bọn họ: “Ba cục cưng thối, ba đứa có còn nhớ cha không?”