Thập niên 70: Quân tẩu đanh đá ngược tra vả mặt - Chương 696
Cập nhật lúc: 2024-11-19 07:53:54
Lượt xem: 16
Bữa cơm ngày hôm nay là do Cung Linh Lung mới, sau khi ăn xong Thôi Lan Chi định trả tiền, nhưng cô lại không nhận.
Lúc trước bà ấy cho cô năm mươi đồng tiền lễ gặp mặt, số tiền này tương đương với tiền lương một tháng, người dân bình thường có thể tặng cho cô một đồng cũng coi như khá tốt rồi.
Sau khi đôi bên chia tay, mấy người Cung Linh Lung cũng dự tính về về, trong lúc ăn cơm ba nhóc con đều đã ngủ hết rồi, chiều nay bọn họ không có ý định đi dạo nữa, định dẫn bọn họ về nhà nghỉ ngơi sớm hơn.
Sau khi về nhà, đặt ba đứa nhỏ lên giường ngủ, Cung Linh Lung mới mở miệng hỏi: “Mẹ, dì kia là ai thế?”
Cung Vãn Đường đã đoán được cô sẽ hỏi, đây cũng không phải là chuyện không thể trả lời, thành thật nói cho cô biết: “Cô của con.”
“Hả?”
Cung Linh Lung nghĩ tới nghĩ lui, không ngờ rằng người nọ lại là cô ruột của mình, cuối cùng cũng hiểu được vì sao bà ấy lại nhìn cô với ánh mắt phức tạp như thế.
“Cô ruột, cô út của con, tên là Thôi Lan Chi.”
Cung Vãn Đường gọi cô đi ra ngoài nói chuyện, đừng ở trong phòng quấy rầy đến giấc ngủ của ba đứa bé, đi ra ngoài rồi bắt đầu kể lại chuyện của nhà họ Thôi.
“Cha của con có tổng cộng năm anh chị em, bác cả tên Thôi Ninh Viễn, cha con tên Thôi Trí Viễn đứng hàng thứ hai, cô cả Thôi Mẫn Chi, chú út Thôi Minh Viễn, cô út Thôi Lan Chi là nhỏ nhất trong nhà.”
“Tính cách của năm người bọn họ khác nhau hoàn toàn, anh cả, em ba và em tư rất hợp ý nhau, cha của con thì lại thân với cô út hơn một chút.”
Lúc trước Cung Vãn Đường chưa bao giờ kể chuyện của nhà họ Thôi cho cô nghe, bây giờ nhắc đến, bà ấy cũng bình tĩnh kể lại chuyện của nhà họ Thôi, kể suốt nửa tiếng đồng hồ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-696.html.]
Cung Linh Lung lẳng lặng lắng nghe không lên tiếng ngắt lời, chờ bà nói xong mới mở miệng nói: “Cho nên cha con không có vấn đề gì về phẩm hạnh, năng lực làm việc và xã giao cũng không có vấn đề gì, nhưng về phương diện xử lý chuyện hôn nhân gia đình thì lại chênh lệch rất to, cũng là một người rất có lý tưởng, khát vọng và giàu chính nghĩa, khác biệt hoàn toàn với mấy anh chị em khác trong nhà họ Thôi.”
Từ đầu đến cuối Cung Vãn Đường chưa từng nói xấu Thôi Trí Viễn câu nào, không hạ thấp hay chê trách ông ấy, gật đầu nói: “Tổng thể thì ông ấy là một người tốt.”
Còn về hai ông bà già họ Thôi và ba anh chị em khác, Cung Vãn Đường chưa từng cho bọn họ bất cứ lời đánh giá cao nào, dù sao thì pháp luật cũng đã định tội cho gia đình bọn họ rồi, điều này cũng đủ để thuyết minh phẩm hạnh của bọn họ kém đến mức nào, có thể xếp vào hàng ngũ người xấu rồi.
“Mẹ, trước kia mẹ thân thiết với cô út hả?” Cung Linh Lung hỏi ngược lại.
“Cũng bình thường thôi. Lúc mẹ gả đến nhà họ Thôi thì cô út của con đã đính hôn, hai ba tháng sau đã kết hôn đi sang nhà chồng, bình thường cũng chỉ có ngày lễ ngày tết mới có thể gặp nhau một lần, cũng không tiếp xúc quá nhiều với bà ấy.”
“Mấy năm nay bà ấy cũng chẳng dễ dàng gì, cũng là một người phụ nữ số khổ.”
Trong lúc hai mẹ con bọn họ kể chuyện của nhà họ Thôi, Từ Giai Du ở bên cạnh nghe, hiếm khi mà nói xen vào vài câu: “Cô út nhà họ Thôi bị cha mẹ anh chị em của bà ấy hãm hại ra nông nỗi này, chắc là rất hận bọn họ đúng không?”
“Chắc là bà ấy cũng rất hận.”
Thôi Lan Chi đã cắt đứt mọi tiếp xúc với nhà mẹ đẻ được gần mười năm, trong khoảng thời gian gần đây hai ông bà già nhà họ Thôi thường xuyên đi tìm bà ấy, không ngừng sám hối kể khổ với bà ấy, nhưng bà ấy lại không phản ứng, vẫn cứ cùng hai đứa con của mình sống cuộc sống bình tĩnh yên ổn của mình.
Trong lúc mấy người bọn họ nói về chuyện của nhà họ Thôi, hai đứa con của Thôi Lan Chi cũng đang hỏi chuyện về hai mẹ con nhà họ Cung, Thôi Lan Chi cũng không giấu diếm bọn họ, nói cho bọn họ biết thân phận của Cung Linh Lung.
Hiểu Lỗi và Hiểu Nguyệt đều không ngờ rằng chị gái xinh đẹp kia là chị họ ruột của mình, dì xinh đẹp kia là mợ hai trước của bọn họ, lúc này cũng đang hỏi thăm chuyện cậu hai ly hôn.
Tuy rằng đôi bên đã hiểu biết lẫn nhau, nhưng hai nhà bọn họ vẫn cứ ai lo phận nấy, sau đó cũng không chủ động liên lạc với nhau.