Thập niên 70: Quân tẩu đanh đá ngược tra vả mặt - Chương 672
Cập nhật lúc: 2024-11-19 07:42:32
Lượt xem: 15
Tối hôm qua cả nhà cũng đang thương lượng chuyện này, nhà bọn họ không phải không có tiền thuê bảo mẫu và tài xế, chỉ có điều hiện tại chính sách và hoàn cảnh không cho phép, bọn họ không nên làm nổi bật ở thời khắc quan trọng này, sợ sẽ mang đến ảnh hưởng xấu cho Lục Tĩnh Xuyên.
Cung Linh Lung muốn nhờ Từ Giai Du đến giúp đỡ, vừa lúc cũng là một cái cớ, còn có thể hàn gắn mối quan hệ giữa cô Thủy và cô ấy.
“Linh Lung, tôi chưa từng chăm sóc em bé bao giờ, không giỏi về việc này.”
Từ Giai Du chỉ từng ôm con nít mà thôi, cha và mẹ kế của cô ấy đã sinh hai đứa con trai, lúc trước khi ở nhà cô ấy cũng đã từng ôm em phụ giúp.
“Giai Du, ba đứa nhỏ của tôi khá dễ chăm sóc, không cần cô phải dỗ ngũ gì cả, chỉ cần thỉnh thoảng ôm cho b.ú sữa được, ngoài ra trong lúc mẹ tôi quá bận thì cô nấu cơm, quét dọn nhà cửa giúp bà ấy là được rồi.”
Cung Linh Lung không xem cô ấy như bảo mẫu, chỉ là mời cô ấy đến giúp đỡ, vừa lúc có thể giúp cô ấy giải quyết tình trạng khốn khó trong cuộc sống, cũng tiện cho hai mẹ con bọn họ bồi dưỡng tình cảm, một hòn đá trúng mấy con chim.
Từ Giai Du suy nghĩ một chút, hỏi cô: “Vậy sau này tôi sẽ ở lại nơi này sao?”
“Ừ, cô ở nhà của tôi luôn. Ngày một ông ngoại và hai người cậu của tôi sẽ đi, bọn họ đi là trong nhà sẽ dư ra rất nhiều phòng trống, cô chọn đại một căn phòng ở là được rồi.”
Từ Giai Du đoán có lẽ là mẹ cô ấy đã nhờ vả gì đó, cắn môi, nói lời cảm ơn: “Linh Lung, cảm ơn cô.”
“Không cần phải khách sáo như thế.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-672.html.]
Cung Linh Lung vỗ nhẹ vai cô ấy, cười xinh đẹp nói: “Mẹ của tôi cũng chỉ có một đứa con gái là tôi, bốn đứa con của cậu tôi đều là người sinh ra và lớn lên ở Hồng Kông, bọn họ đi rồi, tôi cũng cô đơn lắm. Cô đến đây ở, hai chúng ta lại là bạn cùng lứa tuổi, vừa lúc có đề tài chung, cô nói chuyện phiếm với tôi, tôi ở cữ cũng coi như không quá nhàm chán.”
“Cô cũng là con gái một à.”
Thật ra Từ Giai Du cũng không hiểu biết quá nhiều về chuyện của nhà họ Cung, trên đường đến đây mới nghe mẹ mình nói sơ qua, chỉ biết nhà họ Cung là ân nhân của nhà họ Thủy.
Nhớ đến lúc nãy khi đi vào nhà, cô ấy chỉ nhìn thấy cậu mợ nhà họ Cung mà không thấy được cha của Cung Linh Lung, hỏi thử: “Linh Lung, cha của cô đâu? Hôm nay ông ấy không ở nhà hả?”
“Thật ra tình huống nhà tôi có chút đặc biệt.”
“Lúc mẹ tôi vừa mới mang thai tôi thì cha mẹ đã ly hôn, cha của tôi không biết mẹ của tôi đã mang thai, cho nên ông ấy hoàn toàn không biết đến sự tồn tại của đứa con gái là tôi.”
“Về chuyện của ông ấy, tôi cũng chưa từng cẩn thận hỏi mẹ của tôi, càng không có ý định tiếp xúc gì với ông ấy.”
“Cuối năm ngoái mẹ tôi đã tái hôn, cha kế là thầy của chồng tôi, là J trưởng của quân khu kinh đô. Buổi sáng chú Hàn sẽ đến quân khu đi làm, buổi tối sẽ đi về nhà ngủ.”
Từ Giai Du không ngờ rằng chuyện nhà cô cũng có chút giống mình, sắc mặt có chút xấu hổ: “Linh Lung, xin lỗi, tôi không biết, tôi không cố ý nhắc đến chuyện này.”
“Không có gì. Ly hôn tái hôn cũng không phải chuyện mất mặt gì, tôi không hỏi đến quá nhiều về chuyện của người lớn, hiện tại mẹ của tôi sống rất hạnh phúc, tôi cũng rất hạnh phúc, như thế là đã đủ rồi.” Cung Linh Lung nói ra suy nghĩ trong lòng của mình.
Cô không hề muốn đi tìm tòi nghiên cứu chuyện nhà của cha ruột mình, chú Hàn đối xử với cô rất tốt, cũng rất yêu mẹ, cô sẽ không nhắc đến người kia để làm ông ấy khó chịu.