Thập niên 70: Quân tẩu đanh đá ngược tra vả mặt - Chương 657
Cập nhật lúc: 2024-11-18 02:47:31
Lượt xem: 20
Cung Linh Lung đang ở cữ nên không thể đi ra ngoài, chỉ có thể giao chuyện chúc tết bà con họ hàng cho Lục Tĩnh Xuyên, bắt đầu từ mùng hai tết, anh đã bắt đầu xách theo quà tặng đến nhà mọi người thăm hỏi.
Cung Khải Châu cũng đã hẹn trước với các ông bạn già năm xưa, mấy người Cung Thành Tuấn cũng đều đi theo ông ấy ra ngoài chúc tết, đây là năm đầu tiên sau khi kết hôn của Cung Vãn Đường, cũng đi theo Hàn Tế đến nhà bà con họ hành lãnh đạo chúc tết.
Chu Lan Cầm phải chăm sóc cho con dâu đang ở cữ, trong lúc tết âm lịch cố gắng xin nghỉ mười ngày, chuyện chúc tết giao hết cho hai đứa con trai, bà ấy thì tập trung chăm sóc cho con trai và ba đứa cháu nội cưng.
Cơ thể Cung Linh Lung rất khỏe mạnh, lại ăn toàn món ngon để bồi bổ, mới vừa sinh xong hai ngày đã giống như không có việc gì.
“Oe.”
Bé con trên giường phát ra tiếng khóc nho nhỏ.
Cung Linh Lung nghiêng đầu, thấy gương mặt của bé hai nhăn nhó hết cả lại, giống như rối rắm lại buồn bực, chờ đến khi thấy cô nhìn sang, cậu nhóc lại nhanh chóng thu hồi biểu cảm trên mặt lại.
Cung Linh Lung tận mắt nhìn thấy cậu bé thay đổi sắc mặt, trên cơ bản đã xác nhận phỏng đoán trong lòng của mình, lúc này tâm trạng thật sự rất khó có thể diễn tả thành lời.
“Bé hai, sao con lại khụt khịt rồi? Khó chịu ở đâu sao?”
Chu Lan Cầm mới vừa đi lấy mớ quần áo đã khô vào phòng, thính tai nghe được tiếng rầm rĩ nhỏ xíu của bé hai.
Cung Linh Lung hơi đảo mắt nói: “Mẹ, chắc là bé hai lại tè rồi.”
Chu Lan Cầm để quần áo sang một bên, lập tức nhẹ nhàng bế cậu bé lên, sờ m.ô.n.g nhỏ nói: “Không có tè, tã vẫn còn khô.”
“Mẹ, lúc nãy bé con đã uống sữa được một lúc rồi, chắc là sắp tè, mẹ xi tè cho bé hai đi.”
“Được rồi.”
Chu Lan Cầm ôm bé hai đi đến một bên, cầm bô để ở dưới chân, cởi tả ra bắt đầu xi tiểu: “Bé hai, nào, con tè đi, xùy xuỳ…”
Chu Lan Cầm ngồi đối diện với Cung Linh Lung, bé hai đương nhiên là “lõa lồ” đối diện với cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-657.html.]
“Bé hai, xùy xìu, mau đi tiểu đi, xong rồi bà nội lại xi tiểu cho anh hai và em bút nữa.”
Chu Lan Cầm tập trung tinh thần xi tiểu, hoàn toàn không nhìn thấy gương mặt rối rắm và biểu cảm nhắm chặt mặt “giả chết” của bé hai.
Bà ấy không nhìn thấy, nhưng Cung Linh Lung ở đối diện lại nhìn thấy rất rõ ràng.
Xấu hổ!
Cung Linh Lung nhìn thấy hai chữ này trên mặt cậu bé, duỗi tay che miệng lại, che đi nụ cười không giấu được của mình.
“Ào ào…”
Hệ thống tiết niệu của trẻ sơ sinh còn chưa phát triển hoàn thiện, bé con có thể nhịn thì cũng không nhịn được, lập tức tè ra.
“Ui cha, bé hai nhà chúng ta muốn đi tè thật à, đúng là bé ngoan, còn biết báo cho bà nội biết trước.”
Chu Lan Cầm chờ cậu bé tè xong, lại lót tã lót lại lần nữa, nhẹ nhàng bỏ cậu bé lên giường, sau đó ôm lấy bé cả và bé ba bắt đầu xi tiểu.
Hai anh em bọn họ cũng muốn đi tè, cho dù có xấu hổ hơn nữa thì cũng không thể thắng được phản ứng sinh lý.
Chờ bọn họ đi tẽong, Chu Lan Cầm lập tức xách bô đi đổ, quay về lại nói: “Linh Lung, mấy đứa nhỏ vừa mới uống sữa xong không được bao lâu, tạm thời không cần cho con b.ú sữa, chờ chừng nào bọn nhỏ đói lại cho con uống sữa tiếp.”
“Dạ.”
Cung Linh Lung đang đắp chăn cho bọn họ, thấy bọn họ đều không buồn ngủ, đều đang trợn tròn mắt nhìn cô, cô tìm cơ để dụ mẹ chồng đi ra ngoài: “Mẹ, cũng sắp đến giờ cơm trưa rồi, mẹ đi hâm nóng đồ ăn trước đi, chúng ta ăn cơm xong trước rồi lại cho ba đứa nhỏ ăn sau.”
“Được rồi, mẹ đi làm cơm trước, có chuyện gì lại gọi mẹ.” Chu Lan Cầm nói xong lập tức đi ra ngoài.
Chờ bà ấy đi rồi, Cung Linh Lung khom lưng, nắm lấy ngón tay của ba đứa nhỏ, như cười như không nhìn bọn họ, dùng giọng nói rất nhỏ nói: “Ba nhóc con thối, mẹ biết mấy đứa không giống như mấy đứa nhỏ bình thường, mấy đứa là mang theo ký ức kiếp trước xuyên không đến đây.”
Nghe được lời này của cô, ba đôi mắt đều híp lại, động tác không khác gì nhau, nếu nhìn kỹ thì sẽ nhìn thấy trong mắt lộ ra một chút nguy hiểm.
Chỉ có điều bọn họ còn quá nhỏ, chút nguy hiểm này chẳng tạo thành uy h.i.ế.p gì cả.