Thập niên 70: Quân tẩu đanh đá ngược tra vả mặt - Chương 651
Cập nhật lúc: 2024-11-18 09:47:20
Lượt xem: 26
Trong lúc bọn họ đang nói chuyện, hai cha con Cung Khải Châu và Cung Thành Tuấn đều đứng ở vị trí dựa cửa sổ, lúc này cả hai đều nhìn về phía cái cây ở bên ngoài.
Nói chính xác hơn thì là mầm non vừa mới mọc trên nhánh cây bên ngoài.
Bởi vì chuyện thời tiết thay đổi quái dị ở bên ngoài lúc nãy, lúc đứa bé thứ ba chào đời, bọn họ đều phân tâm để ý đến bên ngoài.
Kết quả đã nhìn thấy được cành cây vốn dĩ đã khô vang bắt đầu mọc ra mầm non xanh biếc, còn có mùi thơm cơ cây nồng đậm từ khe hở cửa sổ chui vào, ập thẳng vào lỗ mũi của bọn họ.
Tiếng sấm động trời, gió mạnh rít gào, cây đ.â.m chồi vào trời đông giá rét.
Thiên địa dị tượng này và ba đứa nhỏ chào đời làm cha con nhà họ Cung vừa mừng vừa lo.
Mừng là vì tương lai ba đứa nhỏ này chắc chắn sẽ không phải người bình thường, lo là bởi vì tình huống quá đặc biệt, sau này sẽ phát sinh ra chuyện mà người nhà họ Cung không thể nào khống chế được.
Chờ đến lúc Cung Vãn Đường ôm đứa bé thứ ba đi ra, Lục Tĩnh Xuyên lại mở miệng giành nói trước: “Mẹ, Linh Lung thế nào rồi.”
“Linh Lung khá tốt, sinh thường rất bình an, bác sĩ đang vệ sinh cho con bé, sẽ ra nhanh thôi.
Thấy vợ bình an, Lục Tĩnh Xuyên cũng yên tâm, hỏi đến giới tính của đứa trẻ thứ ba: “Mẹ, bé ba là con trai hay con gái?”
“Con đoán xem!”
Cung Vãn Đường kéo chặt khăn quấn em bé, không cho anh nhìn thấy mặt nhóc con.
Thấy bé ba được quấn bằng khăn màu xanh sọc hồng, Lục Tĩnh Xuyên vui vẻ muốn chết: “Là con gái.”
“Chị sui, là cháu gái thật sao?”
Chu Lan Cầm cũng xông đến, còn đưa đứa bé thứ hai trong tay cho bà cụ Lục ôm: “Mẹ, mẹ ôm bé hai giúp con, để con ôm cháu gái.”
Cung Vãn Đường thấy bọn họ đều đang ngóng trông có con gái, cười nhét đứa bé thứ ba vào trong tay bà ấy, không nói một lời cười đứng bên cạnh quan sát biểu cảm của bọn họ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-651.html.]
Hai mẹ con Chu Lan Cầm tụm đầu vào nhau, nhìn chằm chằm vào đứa bé thứ ba trong tã lót không chớp mắt.
Thấy nhóc con này cũng giống y như hệt bé cả và bé hai, cũng đang mở to mắt, nhìn thoáng qua là biết ngay là một bé trai, Lục Tĩnh Xuyên cười nhẹ giơ tay chọc nhẹ vào mũi của nhóc con nói: “Cũng là một nhóc ranh thối.”
Bé ba trề môi, giống như nhìn thoáng qua mọi người xung quanh rồi lập tức nhắm mắt lại.
Không bao lâu sau Cung Linh Lung cũng được đẩy ra ngoài, ngoại trừ gương mặt được lộ ra ngoài ra, những nơi khác đều bị quấn kín mít, lúc nãy khi sinh cô cũng không cảm thấy đau đớn gì, cũng không mất quá nhiều sức lực, lúc này thể lực và tinh thần đều khá tốt, đi ra ngoài còn có thể nói chuyện tâm sự với mấy người lớn trong nhà.
Đưa bốn mẹ con bọn họ về phòng bệnh, mọi người ngồi lại một lúc rồi Chu Lan Cầm bảo bọn họ đi về trước, hai mẹ con bọn họ ở lại nơi này chăm sóc cho cô là được rồi.
Lúc này cũng đã khuya rồi, chờ bọn họ đi về, Chu Lan Cầm thúc giục con dâu: “Linh Lung, con mau nghỉ ngơi đi, ba đứa nhỏ này sẽ nhanh chóng quấy khóc đòi ăn, con mau tranh thủ thời gian chợp mắt đi.”
“Dạ vâng.”
Lúc này Cung Linh Lung cũng cảm thấy có chút mệt và buồn ngủ, nghiêng đầu nhìn thoáng qua mấy đứa con trai đang ngủ ở giường bên cạnh, mỉm cười chìm vào trong giấc ngủ.
“Mẹ, mẹ cũng đi ngủ đi, con ngồi đây canh chừng, chờ đến khi mấy đứa nhỏ quấy khóc đòi ăn, con lại gọi mẹ thức dậy giúp đỡ.” Lục Tĩnh Xuyên khẽ nói với bà ấy.
“Được rồi, mẹ đi ngủ một lúc, chờ đến rạng sáng lại thay ca với con.”
Ba đứa nhỏ đều rất lớn giọng, chờ đến khi đưa nhỏ đầu tiên đói bụng lại tiểu vào tả tru lên thì hai đứa nhỏ còn lại cũng bắt đầu khóc theo.
Đây là lần đầu tiên Lục Tĩnh Xuyên làm cha, còn chưa có kinh nghiệm gì, lúc mới bắt đầu luống cuống tay chân, may mà có Chu Lan Cầm ở bên cạnh giúp đỡ dạy dỗ, anh mới dần dần bắt được nhịp điệu.
“Mẹ, em bé không chịu uống sữa của con.”
Mấy đứa nhỏ vừa bắt đầu khóc là Cung Linh Lung đã thức dậy, ngồi thẳng người dùng tư thế tiêu chuẩn để đút sữa mẹ, nhưng bé cả bị cô ôm lại c.h.ế.t sống không chịu mở miệng, còn nghiêng đầu sang một bên.
Chu Lan Cầm đi đến giúp đỡ, nhưng bé cả lại lộn xộn không chịu phối hợp, thử vài lần, cậu bé giống như cũng mất kiên nhẫn, há to miệng khóc càng to hơn.
“Thôi, nếu nhóc con này không uống thì đút sữa bột đi.”
Chu Lan Cầm đã pha sẵn hai bình sữa để chuẩn bị rồi, cũng là vì sợ cô cho con b.ú không kịp, huống chi sữa mẹ cũng không đủ để nuôi ba đứa nhỏ, phải phối hợp với sữa bột nữa mới được.