“Linh Lung, ngoại trừ tiền bạc bồi thường , con bảo ông chuyển hộ khẩu của chúng đến thành phố Đàm .” Bạch Thủy Tiên đột nhiên nhớ đến một chuyện.
Lúc Bạch Linh Lung cũng nghĩ đến chuyện , thời buổi hộ khẩu thành trấn chính là món bánh béo bở, cứ tiền là , chuyển hộ khẩu từ nông thôn đến thành thị là chuyện khó như lên trời.
Bởi vì vấn đề công việc, hộ khẩu của Bạch Kiến Nhân dời đến thành phố Đàm từ lâu , nhưng hộ khẩu của Bạch Thủy Tiên vẫn cứ ở trong đại đội ở Ngưu Giác Loan.
Hiện tại chính sách còn khá đặc biệt, tuy rằng hộ khẩu con cái đều theo , hộ khẩu nông thôn, thì cho dù cha hộ khẩu thành phố thì con cũng chỉ thể theo hộ khẩu nông thôn.
Hiện tại đãi ngộ của hộ khẩu thành phố và hộ khẩu nông thôn cách biệt một trời một vực, hộ khẩu thành phố thể hưởng thụ bảo đảm lương thực dầu muối cơ bản của quốc gia, cho dù là lúc vật tư cằn cỗi nhất, bọn họ cũng thể hưởng thụ cung ứng vật tư, cuộc sống thoải mái hơn dân quê nhiều, đây cũng là nguyên nhân khiến phụ nữ nông thôn cho dù tranh đến bể đầu cũng gả trong thành.
“Được .”
Đối với hai con bọn họ mà , dời hộ khẩu khó, nhưng đối với Bạch Kiến Nhân và nhà họ Tần thì chẳng khó khăn gì cả, bọn họ một câu là thể , nhất định tranh thủ cơ hội xử lý cho xong luôn mới .
Một tiếng Lục Tĩnh Xuyên mới , cửa chính, gõ cửa lập tức hỏi ngay: “Linh Lung, tỉnh ?”
“Tỉnh , lúc khi đưa canh gà đến cũng tỉnh, .”
Bạch Linh Lung gọi , cô bên ngoài thoáng qua, thấy hành lang theo dõi, đóng cửa lập tức hỏi : “Người hả?”
“Lúc nãy bảo thằng Thao điều tra, tra thông tin của gã đó, lúc nãy mới nhờ đồng chí công an phối hợp một chút, gã sợ hãi bỏ chạy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-65.html.]
Lục Tĩnh Xuyên xong phòng, thấy bà đang mở to mắt , vội vàng bước nhanh sang chào hỏi: “Dì, chào dì, con tên Lục Tĩnh Xuyên.”
Bạch Thủy Tiên quan sát từ xuống một lượt, từ ngoại hình và khí chất mà , thật sự là một đồng chí nam khá , bà cũng cong khóe môi lên: “Tiểu Lục, chào con, lúc nãy dì và Linh Lung còn đang nhắc đến con nữa. Dì con bé kể quá trình quen của hai đứa , ngày hôm qua thật sự cảm ơn con vì ứng tiền thuốc men kịp lúc giúp dì.”
“Dì, đây chỉ là chuyện nhỏ đáng kể đến, cần khách sáo.”
Lục Tĩnh Xuyên xong lập tức đưa hộp cơm cho Bạch Linh Lung, chuyển sang đề tài khác: “Linh Lung, dì thể ăn cơm ? Có cần đút cho dì một chút ?”
“Bác sĩ hôm nay cố gắng chỉ ăn những thức ăn lỏng hoặc mềm dễ tiêu hóa thôi, lúc nãy đút canh gà và thịt gà cho .”
“Tiểu Lục, lúc nãy dì ăn no , đói bụng.” Bạch Thủy Tiên tiếp tục , với con gái: “Linh Lung, con mau ăn cơm , chuyện với Tiểu Lục một chút.”
“Dạ.”
Bạch Linh Lung chỉ băng ghế ở mép giường, hiệu Lục Tĩnh Xuyên xuống, cô thì bưng hộp cơm ở bên cạnh ăn.
“Tiểu Lục, chuyện con và Linh Lung xem mắt ngày hôm qua, dì con bé kể .”
“Linh Lung là con gái duy nhất của dì, nó cũng là một đứa bé ngoan ngoãn hiểu chuyện, dì sẽ nhúng tay can thiệp chuyện hôn nhân tình cảm của con bé, dì sẽ tôn trọng sự lựa chọn của con bé.”
Thấy phụ sáng suốt như , Lục Tĩnh Xuyên nghiêng đầu thoáng qua Bạch Linh Lung, mắt mang theo ý : “Dì, tuy rằng quá trình quen của con và Linh Lung giống như một vở kịch, nhưng con tin chắc rằng đây là nhân duyên do trời cao chú định. Con là một quân dân, con thể lấy danh nghĩa của quân nhân để cam đoan với dì, chỉ cần Linh Lung đồng ý, con sẽ đối xử với em cả đời.”