Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thập niên 70: Quân tẩu đanh đá ngược tra vả mặt - Chương 639

Cập nhật lúc: 2024-11-18 09:34:41
Lượt xem: 11

“Được rồi, ăn cơm thôi.”

Ông cụ Lục gắp một con tôm biển cho cô, ông ấy không thích ăn mấy thứ này: “Ông nội không biết lột vỏ tôm, ông cứ nhai hết toàn bộ, mấy đứa trẻ bọn họ lại có kiểu ăn khác, con cứ tự ăn theo ý mình đi.”

Cung Linh Lung lễ phép cảm ơn ông ấy, sau đó buông đũa xuống, động tác nhanh nhẹn lột vỏ tôm, bỏ vào trong chén ông ấy: “Ông nội, ông ăn đi.”

“Con ăn, con ăn đi.” Ông cụ Lục lại gắp một con cho cô.

Mấy người lớn khác trong nhà cũng đang gắp đồ ăn cho cô, Lục Nam Chinh còn bẻ một cái đùi vịt quay cho cô, cái đùi con lại thì chia cho cháu trai: “Lục Trăn, con bưng chén lại đây.”

“Cảm ơn ông hai.”

Lục Trăn nhanh nhẹn nhảy xuống ghế, cầm chén nhận lấy đùi vịt.

Lúc cậu bé xoay người đang định quay về chỗ ngồi thì nhìn thấy bụng của Cung Linh Lung nhúc nhích, trợn tròn mắt kêu to: “Thím ơi, con nhìn thấy em trai em gái rồi.”

Cậu bé nói rất to, Cung Linh Lung bị nhóc con này làm cho hết hồn, thấy cậu bé nhìn chằm chằm vào cái bụng đang lộn xộn của mình, có chút bất đắc dĩ nói: “Ba đứa em trai em gái đều là nhóc ham ăn, mỗi lần thím ăn cái gì là bọn họ sẽ ở bên trong bụng vui vẻ lăn lộn.”

Lt đi đến trước bụng của cô, cầm lấy đùi vịt, gân cổ lên hô to với bụng của cô: “Em trai, em gái, mau ra đây, anh nhường đùi vịt cho em nè.”

Cung Linh Lung: “…”

“Ha ha ha.” Những người khác đều cười.

Chu Lan Cầm giơ tay kéo cậu bé đi về, buồn cười muốn chết: “Bì Đản thối, con nói nhỏ thôi, nếu như em trai em gái bị con dọa cho giật mình chui ra ngoài là tiêu đó.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-639.html.]

“Vì sao lại không được.”

“Còn chưa đến lúc sinh ra, em trai em gái còn nhỏ lắm, phải ở trong bụng thím ăn cơm phát triển thêm một khoảng thời gian nữa.”

“Vì sao phải ở trong bụng ăn cơm mà không đi ra ngoài ăn? Trên bàn có quá trời đồ ăn ngon, bảo mấy em ra liền bây giờ đi, con lại múc cơm cho các em, ở bên ngoài ăn sẽ lớn lên nhanh hơn.”

Cậu bé không thể hiểu được chuyện này, bắt đầu đưa ra mười vạn câu hỏi vì sao, Cung Linh Lung bất đắc dĩ bật cười, kiên nhẫn dạy dỗ: “Em trai em gái còn quá nhỏ, phải ở trong bụng của mẹ hấp thu thêm nhiều chất dinh dưỡng, chờ phát triển khỏe mạnh rồi mới có thể ra đời, ra đời rồi sẽ uống sữa lớn lên.”

“Vậy em gái trong bụng mẹ con cũng là như vậy sao?” Lục Trăn hỏi cô.

“Đúng vậy, em gái đang từ từ lớn lên, phải chờ đến năm sau tuyết rơi xuống sẽ ra đời.”

Lục Trăn cái hiểu cái không, nhưng mà cậu bé vẫn cứ nhớ rõ thời gian, thấy bụng của cô vẫn cứ nhúc nhích, hỏi thêm: “Thím, bọn họ đang đánh nhau giành đồ ăn sao?”

“Đúng vậy.” Cung Linh Lung giơ tay sờ bụng.

“Bì Đản thối, con về chỗ ngồi ăn cơm ngay.” Lục Tĩnh Nghiêu gọi cậu bé, không cho cậu nhóc quấy rầy em dâu ăn cơm nữa.

Bàn của mấy người lớn vừa ăn vừa nói chuyện, toàn là nói đến chuyện công việc, đề tài bọn họ nói chuyện với nhau cũng là đề tài mà Cung Linh Lung quen thuộc, cô vô cùng tự nhiên gia nhập vào trận doanh nói chuyện của bọn họ.

Mấy thanh niên ở bàn còn lại cũng đang nói chuyện, hai vợ chồng Lục Tĩnh Nghiêu nói chuyện với Lục Tĩnh Dương, nói đề tài công việc của bọn họ.

Hai chị em Lục Thu Cúc không thể nào xen lời vào được, bọn họ cảm thấy mình và mấy người này không phải người của cùng một thế giới, cho nên toàn bộ quá trình đều chỉ yên lặng ăn cơm, hai chị em đều không nói lấy một lời.

Lần đầu tiên bọn họ nghe được chuyện của Cung Linh Lung là lúc Lục Tĩnh Xuyên vừa mới kết hôn, lúc đó Nguyễn Ngọc Miên đi tìm lãnh đạo của đoàn kịch hỏi thăm, biết Cung Linh Lung đến từ một thôn nhỏ của vùng xa xôi hẻo lánh, lập tức về nhà nói với ba đứa con gái, còn âm thầm cười nhạo ánh mắt của Lục Tĩnh Xuyên quá kém.

Sau đó lần thứ hai nghe được chuyện liên quan với cô chính là lúc Lục Tĩnh Xuyên xử lý Lục Thu Hà và người nhà họ Nguyễn, lúc đó bọn họ mới biết Cung Linh Lung có mối quan hệ bà con họ hàng với nhà họ Hàn, hoàn toàn không phải người ở góc xó xỉnh nghèo nàn gì cả.

Loading...