Cung Linh Lung nhịn bật , ở bên ngoài chú Hàn vẻ vô cùng nghiêm túc, ánh mắt sắc bén giống như lưỡi dao, bình thường thể nào chống đỡ , nhưng mà ở mặt , ông thu liễm hết tất cả các mũi nhọn, cũng thu hồi bộ khí thế , ước gì thể dính lấy bà mãi mãi.
Cuối cùng thì của cô cũng khổ tận cam lai, sắp sửa nghênh đón mùa xuân hạnh phúc.
Hàn Tế một chút cũng rời , tối nay ông còn một vài chuyện đặc biệt cần , tranh thủ giải quyết xong trong ngày hôm nay.
Chờ ông , Cung Khải Châu : “Linh Lung, con phòng sách với ông ngoại, ông vài thứ cho con. Thành Tuấn, Vãn Đường, hai đứa cũng đây.”
Chờ bọn họ xuống , Cung Khải Châu mới mở ngăn tủ lấy hai cái hộp gỗ tử đàn, đẩy hộp nhỏ đến mặt Cung Linh Lung , hiền hòa từ ái : “Linh Lung, ông ngoại chuẩn sẵn lễ gặp mặt cho con , lúc vì bảo đảm an nên ông mang theo quà tặng đến thành phố Hán, cho nên mới đưa cho con, hôm nay ông bổ sung cho đủ.”
Món quà gặp mặt là do Cung Thành Tuấn chọn lựa cùng với cha, ông : “Linh Lung, con mở xem , xem xem thích .”
“Dạ thích, ông ngoại và tặng cho con cái gì con cũng thích hết.”
Quà mà bọn họ tặng cho cô đều là đồ quý hiếm và đắt đỏ, Cung Linh Lung cần xem cũng món quà trong cái hộp sẽ quý giá.
Cô từ từ mở hộp , thấy bên trong là một bộ trang sức ngọc bích kim cương, đoan trang nhã nhặn quý khí, kiếp cô cũng trải sự đời nhiều cũng nhịn kinh ngạc: “Ông ngoại, cái quá đắt đỏ .”
“Linh Lung, con xứng đáng với những thứ nhất đời .”
Cô đang gánh vác truyền thừa của nhà họ Cung, là áp lực lớn nhất trong đời cháu của nhà họ Cung, cũng là tài năng và tiềm lực lớn nhất, Cung Khải Châu đánh giá cao về cô, cũng đặt nhiều kỳ vọng cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-631.html.]
Bộ trang sức quý báu mang từ Hồng Kông đến, là do bọn họ bỏ tiền lớn để đấu giá thắng trong hội đấu giá.
Quà do lớn tặng thì từ chối.
Cung Linh Lung cũng hiểu đạo lý , ngắm xong đậy nắp hộp , lộ má lúm đồng tiền xinh : “Ông ngoại, món đồ quý hiếm đắt đỏ thế , con cất chứa mới .”
“Được, hiện tại nên lấy đeo, chờ con cơ hội lấy mang.”
Cung Khải Châu xong mở một cái hộp khác , lấy hai phần hồ sơ đưa cho cô, trong đó một cái là sổ đỏ: “Linh Lung, lúc con và Tĩnh Xuyên kết hôn, ông ngoại còn chuẩn của hồi môn cho con, bây giờ ông bổ sung .”
“Ông tặng căn tứ hợp viện cho con của hồi môn, giấy tờ bất động sản tên của con, nhưng mà mấy năm nay căn nhà đó ngoài bá chiếm, bọn họ tàn phá chút xập xệ . Cậu của con bảo mấy sống ở nơi đó dọn , hiện tại đang thuê xây dựng , lẽ chờ đến tháng hai tháng ba năm mới thể dọn ở.”
Thấy đó là một căn tứ hợp viện ba bà , vị trí cách hoàng cung xa, là nhà mà hoàng quốc thích thời gian ở, Cung Linh Lung giật trừng to mắt, cơn ngươi như rơi ngoài.
“Con thích ?” Cung Thành Tuấn hỏi.
“Thích, thích, cực kỳ thích.”
Cung Linh Lung thể nào hai chữ “ thích” trái lương tâm của , chờ đến vài chục năm giá thị trường của căn tứ hợp viện ít nhất lên đến một tỷ, cố vốn dĩ cũng lên kế hoạch về kinh sẽ mua thêm vài căn tứ hợp viện, đó chờ tài sản tăng giá trị.
Hai cha con nhà họ Cung thấy cô thích thì đều mỉm , món quà là do bọn họ chọn lựa kỹ càng, xem thật sự phù hợp với sở thích của cô.