“Anh cả, mở tiệc, ăn cơm thôi.”
Cung Vãn Đường xong, lục tục lên, chuẩn ăn cơm.
“Shh!”
Cung Linh Lung vịn ghế sofa lên, nhưng trong bụng đột nhiên nhóc con nào đó đạp cô một phát, cô đau đến nhíu chặt mày.
“Linh Lung, thế con?” Lục Nam Chinh vội vàng bước lên.
Cung Linh Lung xuống ghế sofa, nhe răng trợn mắt bụng, lớn tiếng : “Yên lặng , con mà còn đá nữa là sẽ ăn cơm, cho mấy đứa đói luôn.”
Lục Nam Chinh: “…”
Chu Lan Cầm vội vàng ngoài, bình thường bà thường xuyên gọi điện thoại với con dâu, ba nhóc con nghịch ngợm, chút khác với mấy thai nhi bình thường.
Bà vội vàng lên vuốt ve bụng giúp cô, trấn an mấy đứa cháu nội đang lộn xộn : “Ba cục cưng của bà nội đói bụng đúng , mấy đứa đừng đá , chờ thêm một phút nữa, bà nội lập tức bưng cơm lên cho mấy đứa ngay.”
Thấy sắc mặt Cung Linh Lung dịu , giống như trấn an mấy đứa nhỏ hơn, Lục Nam Chinh vội : “Lan Cầm, em đỡ Linh Lung xuống , bưng đồ ăn.”
“Bưng cho Linh Lung một chén trứng hấp , để bàn bếp, mau bưng đây.”
Chu Lan Cầm xong lập tức đỡ con dâu dậy: “Linh Lung, con nhớ ăn cơm sớm một cút, cần chờ .”
“Con mới ăn táo xong, còn đói bụng, chắc là mấy đứa nhỏ cũng đói bụng.” Cung Linh Lung cũng chút bất đắc dĩ.
Chờ đến khi bộ đồ ăn đều bưng lên bàn, Cung Linh Lung ăn xong một chén trứng hấp, lúc đang bưng canh thịt dê củ cải mà ông ngoại mới múc cho cô ăn.
“Mẹ đang ăn , đừng đạp nữa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-629.html.]
Cung Linh Lung dùng một tay ăn canh, một tay khác vỗ nhẹ lên vị trí đạp đau.
mà nhóc con nghịch ngợm đạp cho cô thêm một phát ở ngay chỗ cũ, lúc còn đá mạnh hơn đầu, Cung Linh Lung cúi đầu nghiến răng nghiến lợi: “Có con chào đời ăn thịt xào măng đúng ? Muốn ăn thì đạp thêm cái nữa.”
Lại đạp thêm nữa.
Chu Lan Cầm ở bên cạnh , tận mắt thấy bụng của cô lồi lên, buồn chế: “Nhóc con nghịch ngợm, hình như là nó hiểu đó, còn cứng đầu đá thêm một cái nữa chứ.”
Cung Khải Châu cầm một bình rượu ngoài, híp mắt , trong mắt tràn ngập ý : “Là ba nhóc con thông minh nghịch ngợm.”
“Mau xuống, ăn cơm .”
Cung Vãn Đường bưng dĩa rau cuối cùng lên bàn, xuống vị trí trống bên cạnh con gái, khi mời những khác ăn cơm xong, lập tức cầm đũa liên tục gắp đồ ăn cho con gái.
“Mẹ, ăn , con tự ăn .”
Mẹ và chồng phiên gắp đồ ăn cho cô, đồ ăn trong chén chất thành ngọn.
Lúc Cung Linh Lung đang ăn cá mè kho tàu, ăn ngon lành, với chồng: “Mẹ, bọn con mang theo một rổ cá mè và cá xương vàng từ thành phố Hán đến, tất cả đều là do ông ngoại câu trong sông, mang một ít về ăn, mang một ít cho ông bà nội và ông bà ngoại.”
Lúc nãy Chu Lan Cầm ở trong phòng bếp cũng thấy , chị sui cũng với bà , trả lời: “Mẹ , bà ngoại của con thích ăn cá mè, lẽ bọn họ từng ăn cá xương vàng nào, mang vài con về cho bọn họ nếm thử.”
“Cha, cha ăn cơm trong đơn vị là về nhà nấu cơm?” Cung Linh Lung cũng quan tâm đến cha chồng.
“Bữa sáng và bữa trưa đều ăn ở nhà ăn trong đơn vị, cơm chiều thì tự nấu ở nhà, thỉnh thoảng cũng sẽ về nhà ông bà nội của con ăn.”
Hai chị em Lục Thu Cúc học ở trường học nội trú, chỉ cuối tuần mới về, hiện tại Lục Nam Chinh đang ở nhà một .
“Cha, cha cũng mang ít cá về ăn .”
“Không cần, con cứ lấy cho ông bà nội của con , cha quá đó ăn ké là .” Từ khi Lục Nam Chinh, ông về thăm cha cũng nhiều hơn một ít.