Thập niên 70: Quân tẩu đanh đá ngược tra vả mặt - Chương 628
Cập nhật lúc: 2024-11-16 20:43:24
Lượt xem: 40
Về chuyện của Lục Thu Hà thì Lục Nam Chinh cũng không thiên vị hay giúp đỡ chạy tội cho cô ta, sau đó còn đến trường học và những nơi khác điều tra rất nhiều chuyện, vạch trần toàn bộ những chuyện thất đức mà Lục Thu Hà đã từng làm.
Sau đó Lục Thu Hà bị phán tù nửa năm, lý lịch đã có vết nhơ, có Nguyễn Ngọc Miên và người nhà họ Nguyễn châm ngòi khiêu khích, cô ta vô cùng oán hận Lục Nam Chinh, không muốn nhận ông ấy làm cha nữa, cũng không nhận nhà họ Lục là bà con họ hàng, còn bảo Nguyễn Ngọc Miên đi sửa tên cho mình, hiện tại đã đổi tên thành Nguyễn Thu Hà.
Người nhà họ Lục không có ai phản đối quyết định này của cô ta, Lục Nam Chinh cũng kệ cô ta, không thèm quan tâm đến chuyện của cô con gái này nữa.
Mà bên phía nhà họ Nguyễn, sau khi Lục Tĩnh Xuyên cử báo con trai trưởng của nhà họ Nguyễn, Nguyễn Văn Văn lại đại nghĩa diệt thân, nhà bọn họ cũng hoàn toàn chìm vào đáy cốc.
Con trai trưởng nhà họ Nguyễn không chỉ tham ô nhận hối lộ mà còn ở bên ngoài dang díu tằng tịu với người khác, lại sinh con riêng, ngoài ra sau đó còn điều tra được ông ta cũng có liên quan đến chuyện em rể Dương Bình Nam đầu cơ trục lợi sắt thép và nhà họ Trịnh, hai người có giao dịch tiền bạc với con trai trưởng của nhà họ Trịnh, số tiền giao dịch cũng không ít, cuối cùng một người bị phán tử hình xử bắn, một người ở tù chung thân.
Con trai trưởng đã chết, con rể lại không thể ra tù, con trai út của nhà họ Nguyễn thì lại vượt qua đợt điều tra kia, chỉ có điều năng lực cá nhân của tên kia khá bình thường, đơn vị làm việc bình thường không có tương lai gì, cũng rất khó có không gian phát triển.
Hai ông bà già nhà họ Nguyễn bận rộn cả đời người, cuối cùng lại thành giỏ tre múc nước công dã tràng, sau khi con trai trưởng bị xử quyết thì cũng lập tức ngã bệnh nặng, suýt chút nữa đã không cứu chữa được.
Sau đó người nhà họ Nguyễn đổ hết mọi trách nhiệm lên trên đầu Nguyễn Ngọc Miên, sau khi bà ta ly hôn, cũng bị mất việc, không còn đường nào để đi, chỉ có thể ở lại trong nhà mẹ đẻ, kết quả lại thành nơi cho bọn họ trút giận.
Người nhà họ Nguyễn đều là người ích kỷ lại vô ơn, trong mắt bọn họ chỉ biết có ích lợi, hai ông bà già nhà họ Nguyễn bắt Nguyễn Ngọc Miên phải đi thêm bước nữa để lót đường cho con trai út, giúp ông ta đổi một đơn vị có tương lai hơn, đích thân chọn cho bà ta một ông già gần sáu mươi tuổi, hai vợ chồng già ở trong nhà dùng cái c.h.ế.t để uy hiếp, bắt bà ta đi làm bà nội kế.
Chuyện Nguyễn Ngọc Miên tái giá với một ông già cũng được lan truyền trong giới một đoạn thời gian, gần như tất cả mọi người đều đang khinh bỉ bà ta, cũng không có ai thèm để ý đến nhà họ Nguyễn nữa.
Đương nhiên cũng có không ít người bàn tán về Lục Nam Chinh, toàn nói ra những lời nói chế giễu khinh bỉ ông ấy.
Lục Nam Chinh nghe được những lời đồn nhảm nhí ở bên ngoài, nhưng ông ấy lại không nói thêm gì nữa, nhưng mà ở ngay đầu sóng ngọn gió đó, ông ấy lại chuyển trường cho hai đứa con gái, đưa bọn họ vào trong trường học nội trú.
Chiều tối Hàn Tế mới đến, vừa vào phòng đã hỏi ngay: “Linh Lung, mẹ con đâu.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-628.html.]
“Mẹ con không về.”
Cung Linh Lung cố ý trêu đùa ông ấy, thấy ông ấy lập tức thay đổi sắc mặt, cố nhịn cười nói: “Con còn một ít công việc chưa làm xong, con đã nhờ mẹ đi làm giúp con nửa tháng.”
Bọn họ ở trong phòng khách nói chuyện, Cung Vãn Đường ở trong phòng bếp phía sau nghe được rất rõ ràng, thấy cô nói dối tự nhiên như thế, bất đắc dĩ bật cười, nhưng cũng không đi ra ngoài vạch trần cô.
Chu Lan Cầm nhìn qua cửa sổ nhìn ra bên ngoài, thấy sắc mặt Hàn Tế không được vui cho lắm, mỉm môi cười khẽ nói: “Linh Lung nghịch ngợm thật đó.”
Hình như Hàn Tế cảm nhận được gì đó, lại nghe được trong phòng bếp có tiếng động, lập tức nhấc chân đi qua bên đó.
Thấy Cung Vãn Đường đang ở trong phòng bếp, vẻ tối tăm trên mặt ông ấy lập tức biến mất sạch sẽ, quay đầu lại trừng mắt liếc nhìn Cung Linh Lung, nhanh chóng đi vào phòng bếp, giọng nói vô cùng dịu dàng: “Vãn Đường, em về lúc nào thế?”
“Một tiếng trước đã về đến nhà rồi.”
Cung Vãn Đường rửa sạch tay, rót cho ông ấy một ly trà nóng nói: “Trong phòng bếp toàn là mùi khói dầu, anh đi ra ngoài phòng khách ngồi đi, nửa tiếng sau sẽ ăn cơm.”
“Được rồi, anh đi nói chuyện với chú Cung.” Hàn Tế nhìn thấy bà cũng đã yên tâm rồi.
Trong mắt Cung Khải Châu tràn ngập ý cười, vẫy tay về phía ông ấy nói: “A Tế, lại đây ngồi, lần trước chú về kinh đô còn chưa kịp nói chuyện với con, bình thường chắc con cũng bận rộn như con quay, hôm nay nếu con có rảnh thì hai chúng ta phải tâm sự với nhau nhiều hơn mới được.”
Hàn Tế cố ý xin nghỉ hai ngày, đưa t.h.u.ố.c lá cho ông ấy và Lục Nam Chinh, lại lễ phép đốt t.h.u.ố.c lá cho người lớn, sau đó mới nói với ông ấy: “Chú Cung, cha của con cũng đang trông chú về kinh đô, tối mai mời chú đến nhà của con ăn cơm.”
“Trước khi về chú đã gọi điện thoại cho cha con rồi, cũng hẹn thời gian từ lâu.”
Sau khi Cung Khải Châu về cũng chỉ đi gặp cha mẹ ông ấy, ở lại nhà họ Hàn một đêm, còn chưa kịp liên lạc với những ông bạn già khác, dự tính trong vòng một tháng trước tết này sẽ dẫn theo con cái đi thăm hỏi mọi người sau.