Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thập niên 70: Quân tẩu đanh đá ngược tra vả mặt - Chương 614

Cập nhật lúc: 2024-11-16 20:40:24
Lượt xem: 23

Nói đến chuyện này, sắc mặt Cung Vãn Đường rõ ràng có chút mất tự nhiên nói: “Linh Lung, thật ra mẹ không có ý định tái hôn.”

“Mẹ, mẹ chỉ mới bốn mươi, vẫn còn rất trẻ.”

Cung Linh Lung nắm lấy tay bà, cười vô cùng ấm áp: “Mẹ, chú Hàn là một người không tệ lắm, con có thể nhận ra được chú ấy rất yêu mẹ, cũng rất chân thành, mẹ thật sự không suy xét gì sao?”

“Linh Lung, chắc là con cũng hiểu được suy nghĩ trong lòng mẹ mà.” Cung Vãn Đường thở dài nói.

“Mẹ, con biết mẹ nghĩ gì, nhưng con lại cảm thấy mẹ suy nghĩ quá nhiều.”

“Con chưa từng cẩn thận hỏi thăm chuyện tình cảm và hôn nhân của mẹ và người cha có quan hệ m.á.u mủ với con, nhưng con hiểu biết tính cách của mẹ, cuối cùng mẹ và ông ấy ly hôn với nhau, trách nhiệm chủ yếu chắc chắn sẽ không thuộc về mẹ.”

“Mẹ không nói xấu ông ấy với con, có lẽ phẩm hạnh của ông ấy không có vấn đề gì, không phải là loại người khốn nạn còn thua cả súc sinh giống như Bạch Kiến Nhân.”

“Mẹ là người phụ nữ có học thức ở thời đại mới, lúc trước mẹ và ông ấy đến được với nhau có lẽ cũng không phải là vì lệnh của cha mẹ, lời của mai mối, chắc là hai người có cơ sở tình cảm nhất định rồi mới kết hôn thành lập gia đình. Tuy rằng đoạn hôn nhân này kéo dài không quá lâu, cuối cùng kết thúc bằng việc ly hôn, nhưng cũng không có nghĩa là đoạn tình cảm tiếp theo cũng sẽ như thế.”

“Mẹ và chú Hàn cũng coi như là thanh mai trúc mã, hiểu rõ tường tận về nhau, người lớn của đôi bên gia đình đều thân thiết, đi đến với nhau cũng không cần phải lo lắng đến chuyện mâu thuẫn gia đình gì đó.”

“Đương nhiên, con cũng đoán được mẹ đang lo lắng điều gì, mẹ đã trải qua hai cuộc hôn nhân đau khổ lại mất mặt, chú Hàn là lần đầu tiên kết hôn, tại sự kiện này mẹ cũng có một ít khúc mắc không thể vượt qua được.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-614.html.]

“Thật ra mẹ đã suy nghĩ quá nhiều về chuyện này rồi, cuộc hôn nhân đầu tiên của mẹ là do không phù hợp, cuộc hôn nhân thứ hai mẹ lại là người bị hại của một vụ lừa gạt, mấy chuyện này đều không phải là lỗi của mẹ. Mẹ nên vứt bỏ hai đoạn quá khứ khó chịu đau khổ này đi, mở rộng cửa lòng nghênh đón cuộc sống mới.”

Những đạo lý mà cô nói, Cung Vãn Đường đều hiểu, bà cũng đã buông bỏ quá khứ từ lâu, không còn rối rắm chuyện tình cảm hôn nhân trước kia nữa, chỉ có điều bà chưa bao giờ nghĩ đến chuyện bắt đầu một cuộc hôn nhân mới.

Thấy bà mặt ủ mày ê không nói tiếng nào, chỉ biết nhíu mày, Cung Linh Lung tiếp tục kiên nhẫn khuyên nhủ: “Mẹ, mẹ chỉ mới bốn mươi tuổi, tuy rằng đã không còn là lứa tuổi đẹp nhất trong đời, nhưng lại là khởi điểm xuất sắc cho một cuộc đời mới.

“Mẹ đã trải qua thời đại thiếu nữ ngây ngô, trải qua những kinh nghiệm trong cuộc sống và được năm tháng mài giữa lắng đọng lại, hiện tại là lúc nội tâm của mẹ cứng cỏi nhất, sức quyến rũ trưởng thành nhất, còn có đầu óc và trí tuệ bình tĩnh.”

“Hiện tại mẹ đang trong tuổi đẹp nhất và có sức quyến rũ nhất.”

“Hiện tại mối huyết hải thâm thù đè trên người chúng ta đều đã báo xong rồi, ông ngoại và hai người cậu đều đã bình yên còn sống, gia đình nhỏ của con cũng càng lúc càng hạnh phúc, con cảm thấy mẹ cũng nên buông bỏ gánh nặng nào đó xuống, bắt đầu cuộc sống mà chính mẹ muốn.”

Cung Vãn Đường nghe xong âm thầm thở dài, duỗi tay chọc nhẹ lên trán của cô, vẻ mặt có chút bất đắc dĩ: “Con còn nhỏ, cũng không biết học đâu ra mấy chuyện này, còn nói ra được những lời như thế, cứ như con còn trải qua nhiều chuyện hơn cả mẹ nữa.”

Cung Linh Lung nghe thế mỉm cười, kiếp trước cô chưa từng trải qua chuyện tình cảm hôn nhân, kiếp này lại có hôn nhân vô cùng hạnh phúc, những lời cô nói ra đều là kiếp trước xem được ở trên mạng, cũng không phải là cô tự trải qua và tổng kết được.

“Mẹ, con cảm thấy chú Hàn rất tốt, con nhìn thấy cậu cả cũng rất ưng ý chú ấy, mẹ lại suy xét thêm đi.”

Cung Vãn Đường hơi mấp máy khóe môi nói: “Chuyện này cứ từ từ tính đi.”

Loading...