Thập niên 70: Quân tẩu đanh đá ngược tra vả mặt - Chương 609
Cập nhật lúc: 2024-11-16 20:37:31
Lượt xem: 21
Không bao lâu sau, hai anh em bọn họ đã quay về, hai người đều xách theo bao lớn bao nhỏ.
Hôm nay Lục Tĩnh Dương có chuyện vui nên tinh thần vô cùng hưng phấn dào dạt, cắt tóc mới, không mặc đồng phục đi làm như mọi hôm, áo sơ mi trắng quần tây phối hợp với áo khoác màu xám nhạt, bớt đi một chút nghiêm túc của ngày thường, lại thêm một chút vẻ phóng khoáng tiêu sái.
Lục Tĩnh Xuyên bỏ đồ vào trong phòng của em trai, đi đến tìm Cung Linh Lung, thấy cô mặc áo gió mà bà nội tặng, vội nói: “Linh Lung, hôm nay nhiệt độ khá lạnh, bên ngoài có gió rét, em mặc thêm một cái áo dày ở bên trong đi.”
“Ừ, em vừa mới mặc thêm một cái áo khoác rồi.”
Cung Linh Lung cột chặt đai đeo lưng áo khoác, chỉ vào quần áo đặt trên giường nói: “Cậu đi đưa bữa sáng cho mẹ rồi, lát nữa chúng ta cùng nhau ăn sáng xong lại đi đưa thêm quần áo đến cho mẹ.”
Lục Tĩnh Xuyên gật đầu, lại nói thêm với cô: “Hành động đánh bất ngờ tối hôm qua tiến triển rất thuận lợi, nhà họ Trịnh bồi dưỡng ra rất nhiều người, b.ắ.n c.h.ế.t mười lăm người, bắt sống hơn hai mươi người. Quân đội đã thẩm vấn suốt đêm, điều tra ra được một đường dây đầu cơ trục lợi văn vật đồ cổ, hiện tại vẫn còn đang điều tra, có lẽ còn có thể điều tra ra được không ít thứ.”
“Có phải văn vật đồ cổ đều đã bị bán ra nước ngoài hết rồi không?” Cung Linh Lung hỏi.
“Ừ, bán đi hết rồi, số lượng còn không ít.”
Cung Linh Lung nghĩ đến những đồ cổ văn vật quý báu trong lịch sự bị bán ra bên ngoài, bị người nước ngoài độc chiếm, tức giận mắng: “Quân bán nước khốn nạn, có băm bọn họ trăm ngàn đao cũng chẳng quá đáng chút nào.”
“Anh, chị dâu, ăn cơm thôi.” Lục Tĩnh Dương ở bên ngoài gọi.
“Tới liền.”
Sáng nay nấu mì thịt heo, mì sợi là do Chu Lan Cầm tự nhào bằng tay, rất dai và ngon, ba mẹ con bọn họ đều ăn một chén to, lại cầm một cái thau cỡ nhỏ nhất cho Cung Linh Lung.
“Ha hả?”
Khi nhìn thấy Chu Lan Cầm bưng một thau mì đặt đến trước mặt cô, hai anh em Lục Tĩnh Xuyên cũng không nhịn được bật cười, Lục Tĩnh Dương còn cười đến mức bả vai run rẩy liên tục.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-609.html.]
Cung Linh Lung cũng rất muốn cười, sờ bụng nói: “Thật sự là chẳng khác nào đang nuôi heo.”
Lục Tĩnh Xuyên buồn cười, vào phòng bếp cầm một cái chén không đến cho cô, múc một chén nhỏ cho cô trước, mím môi cười nói: “Nhìn thì nhiều thế thôi, thật ra cũng chẳng có bao nhiêu đâu, nhiều nhất chỉ có ba chén mì.”
Chu Lan Cầm còn chiên trứng chiên, trứng được chiên vàng ruộm giòn tan, chia cho hai đứa con trai mỗi người hai cái, con dâu ba cái, bà một cái.
“Mau ăn đi, mì phải ăn lúc còn nóng mới ngon.”
Chu Lan Cầm ngồi xuống vị trí trống, cầm đũa gắp mì sợi lên nói: “Tĩnh Dương, hôm nay đính hôn xong thì con cũng là người có vị hôn thê. Từ lúc anh chị dâu con về kinh đô đến bây giờ còn chưa ăn được một bữa cơm ra trò trong nhà, tối nay con đón Tiểu Vận đến đây, lại đi gọi cha của con, mời ông bà nội và ông bà ngoại của con đến, chúng ta ở nhà làm một bữa cơm đoàn tụ với nhau.”
“Dạ vâng.” Lục Tĩnh Dương trả lời.
“Tĩnh Xuyên, con và Linh Lung đến bệnh viện thăm chị sui, làm thủ tục xuất viện cho mẹ con, chuyện trong nhà không cần hai đứa phải lo.” Chu Lan Cầm lên kế hoạch.
Lục Tĩnh Xuyên cũng gật đầu đồng ý: “Bọn con ăn cơm xong sẽ đến bệnh viện ngay, sáng nay hẹn nhau ở nhà họ Hàn.”
Cơm nước xong, Lục Tĩnh Dương lái xe đưa bọn họ đến bệnh viện, anh cũng đi theo anh chị vào phòng bệnh thăm bà.
“Mẹ, cậu cả, chú Hàn.”
Cung Thành Tuấn đến sớm hơn bọn họ năm phút, lúc này Hàn Tế và Cung Vãn Đường đang ăn sáng.
Lục Tĩnh Dương theo sát đi vào phòng bệnh, chào hỏi mọi người xong mới quan tâm hỏi: “Dì Cung, dì đã đỡ hơn chút nào chưa? Vết thương có còn đau không?”
“Chỉ còn hơi đau một chút, chờ thêm vài hôm nữa là được.”
Cung Vãn Đường cười nhìn về phía cậu, cũng lên tiếng chúc mừng: “Tĩnh Dương, hôm nay là ngày con đính hôn, chúc mừng con và Tiểu Vận, dì Cung chúc hai đứa hạnh phúc mỹ mãn.”
“Cảm ơn dì Cung.” Lục Tĩnh Dương cười cười.