Thập niên 70: Quân tẩu đanh đá ngược tra vả mặt - Chương 605
Cập nhật lúc: 2024-11-16 20:37:23
Lượt xem: 27
“Hàn Tế, tôi tự làm được, tay của tôi không bị thương, tôi có thể tự rửa mặt.”
“Anh trả khăn lông lại cho tôi.”
“Tôi không cần anh rửa chân cho tôi, anh gọi điều dưỡng đến đây, nhờ điều dưỡng rửa giúp tôi là được.”
“Hàn Tế, anh có nghe lời tôi nói không hả?”
“…”
Lúc Cung Linh Lung xách theo canh đến, trong phòng bệnh đang quanh quẩn tiếng nghiến răng nghiến lợi của mẹ.
Cô thoáng lú đầu ra nhìn, thấy chú Hàn đang lấy nước rửa chân cho mẹ, rửa thật sự rất nghiêm túc, bẻ từng đầu ngón chân ra để rửa, mà người mẹ nhẹ nhàng bình tĩnh của cô thì hiện tại lại có biểu cảm vô cùng phong phú, gương mặt trắng nõn đã đỏ đến mức muốn chảy máu.
Lục Tĩnh Xuyên cắn răng nhịn cười, kéo Cung Linh Lung lui ra sau, không cho cô làm bóng đèn phá hư chuyện tốt của thầy.
Tiếng bước chân của hai người rất nhẹ, nhưng lỗ tai của Hàn Tế lại rất thính, nghiêng đầu nhìn thoáng qua ngoài cửa.
Lục Tĩnh Xuyên thấy ông ấy nhìn sang, mẹ vợ lại không phát hiện ra bọn họ, nghẹn cười âm thầm dùng khẩu hình nói một câu với thầy, nhẹ nhàng đặt cà mên cơm trong tay ở ngoài cửa, sau đó ôm lấy vợ bỏ chạy.
Cung Thành Tuấn mới vừa đậu xe xong đã thấy hai người bọn họ từ trong bệnh viện đi ra, mở cửa xuống xe gọi bọn họ: “Tĩnh Xuyên, Linh Lung.”
“Cậu cả.”
Cung Linh Lung đi về phía ông ấy, hỏi: “Cậu đã ăn cơm chưa?”
“Ăn rồi, cậu ăn ở nhà họ Hàn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-605.html.]
Cung Thành Tuấn cố ý đến đây tìm bọn họ, ba người đứng ở bên cạnh xe, ông ấy thấp giọng nói với hai người bọn họ: “Lúc nãy bác Hàn mới nói cho cậu biết, vết thương ở vùng đầu của Trịnh Phủ Nhân trở nên nghiêm trọng, đã được thả ra để chữa bệnh rồi.”
Ánh mắt Cung Linh Lung khẽ d.a.o động: “Ông ta ở bệnh viện nào?”
Cung Thành Tuấn dùng cắm chỉ về phía khu nằm viện, nhẹ nhàng nói với cô: “Mới đến đó hồi nửa tiếng trước.”
“Cậu cả, chuyện của nhà họ Tiết còn chưa kết thúc, có lẽ mấy ngày tới mấy người Tiết Vĩ Dân còn có hành động gì nữa, cậu đi xử lý bọn họ đi, bên bệnh viện cứ giao cho con và anh Tĩnh.” Trong lòng Cung Linh Lung đã có kế hoạch.
Cung Thành Tuấn đã biết được cô có bản lĩnh truyền thừa đặc biệt, gật đầu, dùng ánh mắt giao lưu ra hiệu với bọn họ, nói vài câu rồi lại lái xe rời đi.
Mấy người Lục Tĩnh Xuyên lái xe đuổi sát theo phía sau, chỉ có điều mười mấy phút sau lại lén quay về bệnh viện, Cung Linh Lung ẩn thân đi vào khu nằm viện tìm hiểu tin tức, Lục Tĩnh Xuyên thì ẩn nấp trong góc khuất quan sát tình hình.
Chờ đến khi Cung Linh Lung điều tra được phòng bệnh bí mật đặc biệt kia thì Trịnh Phủ Nhân mới vừa được đưa ra khỏi phòng trị liệu, lần trước ông ấy té bị thương chữa trị đã dùng thuốc tốt, chỉ có điều Cung Linh Lung đã bỏ thuốc độc vào vết thương kia, làm vết thương của ông ấy không thể khép lại, ngược lại càng lúc càng thấy đau, lúc này giống như có cảm giác có ngàn vạn con kiến đang cắn xé miệng vết thương, ông ta đau đến mức cảm thấy đầu như nứt ra.
Lúc nãy mới vừa được thả ra đến nơi này chữa bệnh, bệnh viện đã dùng thuốc giảm đau tốt nhất cho ông ta, cuối cùng cơn đau cũng dịu lại đôi chút, chỉ có điều trạng thái tinh thần hiện tại của ông ta đang rất kém, rất mệt mỏi và suy yếu.
Trước cửa phòng bệnh có bốn quân nhân cầm s.ú.n.g đứng canh gác, các lối ra vào trên tầng này cũng đều có người cầm s.ú.n.g gác, canh phòng vô cùng nghiêm ngặt.
Cung Linh Lung đi theo một y tá đi vào phòng bệnh, Trịnh Phủ Nhân nghe được tiếng động mở mắt ra, thấy rõ mặt của y tá rồi, còn cẩn thận nhìn ra ngoài cửa, nháy mắt ra hiệu cho cô ta.
Y tá nhìn ông ta gật đầu, vẻ mặt tự nhiên đi đến bên cạnh giường bệnh, giọng nói không lớn không nhỏ nói: “Đồng chí, tôi truyền dịch cho ông.”
Hai người bọn họ dùng ánh mắt giao lưu với nhau, lúc nãy Cung Linh Lung đều nhìn thấy rõ toàn bộ quá trình, cong môi lộ ra một nụ cười tràn ngập thâm ý, đi đến vị trí gần hai người bọn họ đứng.
“Ông Trịnh, ông có lệnh gì?”
Y tá có thái độ cực kỳ cung kính với Trịnh Phủ Nhân.