Lúc Hàn Tế những lời , biểu cảm nghiêm túc hơn bất cứ thời điểm nào trong đời, sâu bên trong đôi mắt sắc bén bẩm sinh cuồng cảm xúc mãnh liệt, ánh mắt cực nóng thâm tình chằm chằm bà.
Cung Vãn Đường tin tưởng ông đang lời thật lòng, chống đỡ nỗi ánh mắt của ông , cúi đầu, giọng mang theo vẻ đau đớn vô cùng rõ ràng: “Hàn Tế, cũng quá khứ của , hôn nhân tình cảm thể xác và tinh thần của đều vô cùng mỏi mệt, ý định…”
“Vãn Đường, và bọn họ giống .”
Hàn Tế quăng chén đũa sang một bên, bàn tay đầy vết chai nắm chặt lấy tay cô, gương mặt vô cùng căng thẳng nghiêm túc, giống như tuyên thệ mà hứa hẹn: “Vãn Đường, em tin tưởng , sẽ em chịu bất cứ đau khổ gì nữa.”
“Hàn Tế, , , sự lựa chọn hơn.” Cung Vãn Đường nghẹn ngào khuyên nhủ.
“Vãn Đường, nếu lựa chọn những khác thì cần thiết chờ đến tận hôm nay. Mấy năm qua vẫn luôn chờ em, bắt đầu từ lúc cha cho chú Cung hiểu thuật cơ quân thì tin chắc rằng em vẫn còn sống, tin tưởng em chắc chắn sẽ về kinh đô nữa, nhất định còn cơ hội.”
Ông đột nhiên tỏ tình, vô cùng ngang ngược bá đạo, lúc Cung Vãn Đường từng chuẩn gì cả, hiện tại gần như chống đỡ nữa, trong lòng rối loạn chết, đầu óc cũng chút đau đớn.
Bà rút tay về, liên tục dùng tay xoa huyệt thái dương của , ngoài miệng : “Hàn Tế, để bình tĩnh một chút, cảm thấy cũng cần bình tĩnh một chút.”
“Vãn Đường, cần bình tĩnh gì cả, hiện tại đầu óc của tỉnh táo, đang cái gì.”
Hàn Tế nhướng về phía , duỗi tay nhẹ nhàng xoa hai bên trán của bà, cố gắng giọng của trở nên dịu dàng mềm nhẹ: “Vãn Đường, ngày tháng bất hạnh và nhấp nhô đều qua, thù của thím cũng báo, chú Cung, Tuấn và A Lãng đều vẫn còn sống, gia đình em sẽ nhanh chóng đoàn tụ với , chẳng khác nào một cuộc sống mới, em hãy quên quá khứ về phía , cuộc sống sẽ càng ngày càng .”
Cung Vãn Đường kéo nhẹ khóe môi cứng đờ, đẩy tay ông , nhưng thể ông , chỉ đành bất đắc dĩ để ông xoa ấn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-603.html.]
“Khụ khụ…”
Hàn Tế đang thêm gì nữa, ngoài cửa truyền đến tiếng ho khẽ, ông đầu thấy là Giang Vận đến, hỏi thử: “Sao con đến đây?”
“Con đến thăm dì Cung.”
Giang Vận toét cả miệng, còn cho ông một ánh mắt nghịch ngợm, xách theo đồ phòng bệnh, khanh khách : “Dì Cung, dì đỡ chút nào ạ?”
“Tiểu Vận, dì , nghỉ ngơi vài hôm là .”
Có cô ở đây điều hòa bầu khí, Cung Vãn Đường cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đẩy tay Hàn Tế , nụ phần hổ : “Con mới tan ca ? Đã ăn cơm ?”
“Con mới tan ca, vẫn ăn cơm, hẹn sẽ ăn cơm với Tĩnh Dương .”
Lúc nãy Giang Vận mới đến cục công an, Lục Tĩnh Dương đến chuyện bà thương, lập tức mua quà chạy đến, cô đặt trái cây và đồ hộp lên tủ đầu giường, đó : “Dì Cung, con mua một ít trái cây, dì ăn cơm xong bảo ông già gọt cho dì ăn, dì ăn nhiều , vết thương mới khỏi nhanh .”
“Cảm ơn con Tiểu Vận.” Cung Vãn Đường nhạt.
Giang Vận thấy thầy của cô cầm chén đũa lên, định đút cho dì Cung ăn tiếp, mà dì Cung thì rõ ràng chút hổ. Cô cảm thấy chút buồn , lên tiếng giảng hòa một chút: “Ông già, con chút chuyện với thầy, thầy ngoài chuyện với con một chút ?”
Cung Vãn Đường còn tưởng rằng cô chuyện công việc, lập tức cầm lấy chén đũa trong tay Hàn Tế, thúc giục ông : “Hàn Tế, mau chuyện công việc với Tiểu Vận , tự ăn là .”
“Được , em ăn sủi cảo , lát nữa đến múc canh cho em.” Hàn Tế lên.