Thập niên 70: Quân tẩu đanh đá ngược tra vả mặt - Chương 592
Cập nhật lúc: 2024-11-16 20:35:33
Lượt xem: 22
Bà cụ Lục nhìn thấy bà ta là lại nổi giận đùng đùng, mặt mày giận dữ răn dạy, không hề chưa cho người nhà họ Nguyễn chút mặt mũi nào.
“Con biết lỗi rồi, sau này con nhất định sẽ dạy dỗ Thu Hà thật tốt.”
Nguyễn Ngọc Miên khóc lóc cầu xin, trong lòng cũng oán hận vì người nhà họ Lục quá vô tình, nhưng vì con gái, vì mình, bà ta chỉ có thể tạm thời cúi đầu khóc lóc xin lỗi.
“Cốc cốc cốc.”
Chu Lan Cầm gõ cửa, ngắt ngang cuộc nói chuyện của bọn họ, giọng điệu vô cùng bình tĩnh mà chuyển lời: “Lão tướng quân Hàn Thụ Sinh mới gọi điện thoại đến, ông ấy nói Lục Thu Hà và Nguyễn Văn Văn ác ý hại người, suýt chút nữa hại cháu ngoại nuôi của ông ấy gặp chuyện, làm hại cháu gái của ông ấy là đồng chí Cung Vãn Đường ngã gãy xương, muốn hỏi kết quả xử lý cuối cùng là gì?”
Bà ấy vừa nói ra những lời này, người nhà họ Nguyễn lập tức thay đổi sắc mặt, tại sao chuyện này lại dính líu đến nhà họ Hàn nữa?
Cơ thể Nguyễn Ngọc Miên mềm nhũn, lảo đảo lui ra sau nửa bước.
Cháu ngoại nuôi? Cháu gái?
Không phải nói vợ của Lục Tĩnh Xuyên là một con nhỏ dân quê của vùng hẻo lánh sao?
Nguyễn Ngọc Miên nghe đồng nghiệp trong đoàn kịch nói, nói là Chu Lan Bình quen biết với Cung Linh Lung ở nơi bà ấy làm việc, sau đó mới làm mai, nói cô chỉ là một dân quê lớn lên ở nông thôn, lúc đó bà ta nghe được cũng nói xấu theo rất nhiều.
Tại sao lại thành cháu ngoại nuôi của nhà họ Hàn rồi!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-592.html.]
Lúc này đầu óc Nguyễn Ngọc Miên kêu lên ong ong, cảm giác như muốn phát điên, nhà họ Hàn nhúng tay vào chuyện này, vậy hôm nay cho dù bà ta có quỳ c.h.ế.t ở nơi này cũng không thể nào coi đây là chuyện nhà để xử lý nữa rồi.
Trong lòng người nhà họ Nguyễn cũng có suy nghĩ giống hệt như bà ta, lúc này cha Nguyễn ước gì có thể tát cho mấy cái thứ được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều trong nhà vài cái bạt tay.
Chu Lan Cầm thấy mặt Nguyễn Ngọc Miên giống như cha mẹ đã chết, chút vẻ kiêu ngạo đắc ý trên mặt bà ta cũng đã bị con trai bà đánh nát không còn sót lại chút nào, chỉ còn lại dấu bàn tay bầm tím, trong lòng cũng chẳng d.a.o động chút nào, mặt mày bình tĩnh nói: “Ông Hàn cho chúng ta nửa tiếng đồng hồ, ông ấy còn đang chờ kết quả, cục công an điều tra xong sẽ xử lý theo pháp luật, còn chuyện xin lỗi gì đó thì mấy người tự mà đi thương lượng sắp xếp.”
Lúc này Hàn Tế gọi điện về nhà nhờ mẹ ông ấy nấu ít canh dinh dưỡng, hai ông bà cụ nhà họ Hàn mới biết được Cung Vãn Đường bị thương, cũng vội vàng chạy đến bệnh viện, nói chuyện với hai người Cung Thành Tuấn.
Người nhà ho Cung không có ý kiến gì với người nhà họ Lục, chuyện này cũng không thể trách tội Lục Nam Chinh được, nhưng hành vi của Lục Thu Hà là không thể tha thứ, bọn họ cũng không có ý định nhẹ nhàng buông tha việc này, càng không nghĩ sẽ nể mặt nhà họ Lục mà bỏ qua.
Cô ta đã làm sai, vậy thì cần phải chịu trách nhiệm cho hành vi của mình.
Bọn họ đã không còn là con nít ba tuổi nữa, hai chị em họ bọn họ cũng đã mười sáu mười bảy tuổi rồi, bọn họ cũng phải đứng ra gánh chịu cho hành vi của mình.
Nếu lần này không cho bọn họ một bài học thì sau này bọn họ chắc chắn sẽ càng làm ra chuyện thái quá hơn nữa, còn sẽ không biết sợ là gì, làm ra chuyện lớn hơn.
Ông cụ Hàn biết rõ phẩm hạnh của người nhà họ Lục, hiểu biết tính cách của ông cụ Lục, ở sự kiện này, ông bạn già sẽ không bảo vệ cháu gái, thay vì để ông bạn già đích thân xử lý thì còn không bằng để nhà họ Hàn ra mặt tạo áp lực, cũng tránh cho nhà họ Nguyễn kiếm chuyện làm người nhà họ Lục bực bội khó chịu.
Nếu như chỉ có một mình nhà họ Lục tức giận thì nhà họ Nguyễn còn có thể da mặt dày chơi chiêu tình cảm, nhưng hiện tại là nhà họ Hàn làm khó dễ, nhà họ Nguyễn không thể nào chống đỡ nổi, hai ông bà già nhà họ Nguyễn vừa tức vừa giận, chỉ có thể lôi Nguyễn Ngọc Miên ra thóa mạ mắng chửi.
Nguyễn Ngọc Miên đúng như những gì bà cụ Lục đã nói, chẳng được tích sự gì, ngoại trừ khóc lóc và cầu xin ra thì bà ta không còn nghĩ ra được bất cứ cách nào khác.