Thập niên 70: Quân tẩu đanh đá ngược tra vả mặt - Chương 583
Cập nhật lúc: 2024-11-16 20:33:38
Lượt xem: 21
Lục Tĩnh Xuyên nghe thế mỉm cười hỏi: “Cậu cả, còn có bao xa nữa?”
“Phải đi thêm khoảng mười phút.”
Cung Thành Tuấn thấy cháu gái có chút mệt mỏi nói: “Lại nghỉ ngơi thêm một chút đi, không cần quá sốt ruột.”
Cung Linh Lung đã biết mẹ nói chuyện không gian cho cậu nghe rồi, lấy lê trong không gian ra phát cho mỗi người một cái, cười lộ ra má lúm đồng tiền nói với cậu cả: “Cậu cả, cậu nếm thử phép thuật mà con biến ra nè.”
Cung Thành Tuấn cầm lấy quả lê, cười cưng chiều sờ đầu cô nói: “Linh Lung là người có phúc nhất nhà họ Cung chúng ta, cũng là người gánh vác trách nhiệm lớn nhất, sau này cậu cũng sẽ giúp con, chúng ta sẽ cùng nhau cố gắng kéo dài truyền thừa của gia tộc.”
“Dạ, chúng ta sẽ cùng nhau cố gắng.”
Hiện tại Cung Linh Lung đã hoàn toàn buông bỏ kiếp trước, linh hồn và cơ thể nào đã hoàn toàn dung hợp với nhau.
Nơi này có người mẹ yêu thương cô, có chồng yêu cô, còn có mấy đứa nhỏ kế thừa dòng m.á.u của cô sắp sửa chào đời.
Ông ngoại và các cậu đều khỏe mạnh, cha mẹ chồng cũng mạnh khỏe, bà con bạn bè đều hòa thuận vui vẻ.
Cuộc sống như thế này thật sự quá hạnh phúc, là giấc mộng xa xôi mà kiếp trước của cô không thể nào với tới được.
Hiện tại cô rất trân trọng, cũng cảm thấy rất may mắn.
Đứng tại chỗ ăn lê nghỉ ngơi hơn mười phút, mọi người lại tiếp tục di chuyển lên núi, Lục Tĩnh Xuyên nắm tay cô chậm rãi đuổi kịp.
Chờ đến khi đi đến lối vào bí mật, Cung Thành Tuấn bảo bọn họ ngồi trước cửa nghỉ ngơi, ông ấy đi đến khu vực gần đó khởi động cơ quan.
Chờ cửa ngầm được mở ra, Cung Thành Tuấn mở đèn pin đi vào con đường tối tăm kia, dặn dò: “Vãn Đường, em đi theo phá sau lưng anh, Linh Lung đi ở giữa, Tĩnh Xuyên cuối cùng. Mấy đứa nhớ theo sát anh, đừng có bị lạc ở ngã rẽ, cùng đừng sờ mó mấy cục đá ở trên tường, coi chừng chạm phải cơ quan.”
“Được rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-583.html.]
Lối vào âm u ẩm ướt lại tản ra mùi tanh hôi của bùn đất, Cung Linh Lung cầm khẩu trang mang lên, cũng phân chia cho bọn họ: “Cậu cả, còn phải đi bao lâu nữa?”
“Khoảng hai mươi phút, con có chịu được không?” Cung Thành Tuấn quan tâm đến sức khỏe của cô.
“Dạ được, con không có vấn đề gì.”
Tuy rằng con đường này âm u lại không có gió, nhưng cũng may mà không có thứ gì cản đường, cũng không cần phải leo dốc giống như lần trước, mặt đất bình thản rất dễ đi, chậm rãi đi cũng không cảm thấy mệt.
Con đường nơi này rắc rối phức tạp, có rất nhiều ngã rẽ, rẽ trái rẽ phải, nếu không phải có Cung Thành Tuấn ở đằng trước dẫn đường, bọn họ chắc chắn sẽ lạc bên trong mê cung không thể thoát ra được.
Đi bộ chừng hai mươi phút, bọn họ đã vào đến khu vực trung tâm của bụng núi, Cung Thành Tuấn cầm đèn pin chiếu sáng khắp nơi, lấy bản đồ da trâu mà cha để lại cho ông ấy ra, xác nhận mấy cái nút cơ quan rồi, bảo Lục Tĩnh Xuyên chăm sóc cho hai mẹ con bọn họ, ông ấy dựa theo bước đi mà mở cơ quan ra.
“Loảng xoảng… Loảng xoảng… Keng…”
Cơ quan đã lâu lắm rồi không được mở ra, hôm nay khởi động, vách tường núi xung quanh cũng hơi đung đưa, bùn đất tro bụi lần lượt rơi rào rào xuống đất.
Cũng may mà chỉ lắc lư bốn năm giây đã dừng lại.
Sau khi cửa đá trên tường đã mở ra rồi, Cung Thành Tuấn đi vào điều tra trước: “Mọi người ở bên ngoài chờ một chút, anh đi vào xác nhận an toàn rồi lại đi vào.”
“Anh cả (cậu cả), nhớ cẩn thận.”
Trong sơn động tối om, duỗi tay không thấy được năm ngón, toàn là dựa vào đèn pin trong tay bọn họ để chiếu sáng.
Mấy cái đèn pin đồng loạt chiếu vào trong sơn động, chờ đến khi nhìn thấy đống rương chồng chất như núi, Cung Linh Lung đều vô cùng kinh ngạc: “Chúng ta phát tài rồi.”
Nhìn thấy kho báu sáng ngang với tài sản quốc gia, Cung Linh Lung cũng hiểu được vì sao Trịnh Phủ Nhân và Tiết Hải Huy lại ghen tị tham lam như thế, đối mặt với số tiền khổng lồ như thế, người bình thường không thể nào chống cự được sức quyến rũ này.
“Vãn Đường, bên trong rất an toàn, bọn em vào đi.”