Bà cụ Chu ăn bao nhiêu, chỉ lo gắp đồ ăn lia lịa cho cô, cũng gọi hai đứa cháu ngoại: “Tiểu Xuyên, Thao, hai đứa cứu tế cũng vất vả, đều gầy nhiều, ăn nhiều bồi bổ cơ thể.”
“Bà ngoại, bà cũng ăn nhiều .”
Lục Tĩnh Xuyên gắp cho bà miếng cá mà bà thích ăn nhất, : “Con nhớ bà thích ăn cá mè, nhưng mà kinh đô hiếm khi mua , lúc nãy chúng con mang theo mấy con đến, ngày mai chúng mang kho.”
“Hai đứa mua ở chỗ nào thế?” Bà cụ Chu hỏi.
“Con mang từ thành phố Hán đến, Linh Lung câu ở trong sông, mang đến đây hai ngày nhưng vẫn còn sống.” Lục Tĩnh Xuyên dối vô cùng thành thạo.
Bà cụ Chu lộ vẻ mặt thiện : “Linh Lung, con vất vả câu , giữ tự ăn.”
“Bà ngoại, bọn con ăn thường xuyên lắm, cách viện gia thuộc của bộ đội xa là một con sông, bọn con ăn thì cứ câu, trong nhà quá trời cá ăn mãi hết, cá nước ngọt gì cũng .”
Lục Tĩnh Xuyên ăn : “Linh Lung là cao thủ câu cá đó bà ngoại, nào cũng đều thắng lợi về nhà, ăn hết thì thành cá khô hoặc cá hong gió, còn tặng ít cho nhà ăn của bộ đội và hàng xóm.”
Cung Linh Lung thường xuyên gửi đồ ăn về cho kinh đô và nhà dì ở thành phố Đàm, gửi nhiều cá khô và cá con khô, các gia đình đều từng nhận , mấy thứ đó đều là đồ ăn hiếm , bình thường khách đến thăm mới thể lấy ăn.
Lục Tĩnh Xuyên và bà ngoại thiết với , khi nhập ngũ thì thường xuyên ăn uống ngủ trong nhà bà ngoại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-570.html.]
Từ khi thì hiếm khi ngày nghỉ, thời gian rảnh chuyện với lớn, hôm nay cũng bắt đầu trò chuyện hăng say, chuyện với bà ngoại một lúc lâu.
Cơm nước xong, nghỉ ngơi nửa tiếng đồng hồ, Lục Tĩnh Xuyên lái xe dẫn theo Cung Linh Lung đến bệnh viện khám thai, hai chồng nàng dâu nhà họ Chu cũng cùng cùng.
Bọn họ đến bệnh viện quân khu tổng hợp, tài nguyên chữa bệnh là nhất, bà cụ Chu còn mặt mới chuyên gia khoa phụ sản nhất khám thai cho cô.
“Bà cụ, đoàn trưởng Lục, là sinh ba, ba đứa nhỏ đều vô cùng khỏe mạnh, phát triển đồng đều. Tình trạng sức khỏe của cũng khỏe mạnh, ba đứa nhỏ hấp thu chất dinh dưỡng, cho nên ăn nhiều một chút cũng là hiện tượng bình thường, cần lo lắng.”
Nhận lời khẳng định, Lục Tĩnh Xuyên cũng yên tâm, hình ảnh màn hình, với Cung Linh Lung: “Mới mấy ngày ngắn ngủi mà lớn hơn nữa .”
“Rất hiếm trường hợp sinh ba, đến giai đoạn cuối thai kỳ thì chăm sóc cẩn thận hơn, sinh ba chắc chắn sẽ sinh sớm hơn bình thường, gia đình chuẩn sẵn sàng , nếu đến giai đoạn cuối thai kỳ mà cơ thể quá nặng nề, tiện di chuyển thì thể xin nhập viện sớm.” Bác sĩ nhắc nhở bọn họ.
“Được , cảm ơn bác sĩ.” Lục Tĩnh Xuyên nhớ kỹ.
Ra khỏi bệnh viện, bọn họ lái xe đưa mấy bà ngoại về nhà, đó mua sắm thức ăn cần thiết cho ngày hôm nay.
Cung Linh Lung đều sẵn hết mấy thứ gà, vịt, cá, trứng, gạo, mì, rau củ quả và trái cây, Lục Tĩnh Xuyên hỏi những chuyện nên hỏi, lái xe thẳng đến chợ nông sản, mua thêm một chút thịt heo xương sườn và nội tạng, còn mua thêm một chút rượu, quả khô, mua xong lập tức chạy đến nhà họ Lục.
Chu Lan Cầm nửa ngày, buổi trưa ở đơn vị ăn cơm nước xong lập tức chạy đến, chuẩn sẵn sàng ở đó chờ, chỉ cần bọn họ đến là lập tức bắt đầu sơ chế chuẩn thức ăn.
Lục Tĩnh Xuyên phụ trách g.i.ế.c gà g.i.ế.c vịt, Chu Lan Cầm mổ cá, bà cụ Lục thì rửa rau nhặt rau, Cung Linh Lung ở trong phòng bếp món ăn sở trường của cô, cũng chính là món thịt hấp mà Lục Tĩnh Xuyên thích nhất, mỗi đều công việc riêng, bắt đầu bận rộn.