Thập niên 70: Quân tẩu đanh đá ngược tra vả mặt - Chương 569
Cập nhật lúc: 2024-11-16 20:30:20
Lượt xem: 20
Lục Tĩnh Xuyên mỉm cười, chờ vợ ngồi xuống rồi mới cầm một miếng thịt dê nướng đút cho cô, nói với bà cụ: “Bà ngoại, trong nhà sắp sửa lại có chuyện vui rồi, bà và ông ngoại nhớ chuẩn bị bao lì đó.”
“Chuyện vui gì?” Bà cụ Chu vội hỏi, nhìn về phía bụng của Cung Linh Lung: “Là chuyện cháu cố sao?”
“Có lẽ bà sắp sửa có thêm cháu dâu rồi.” Lục Tĩnh Xuyên cười nói cho bà ấy.
Bà cụ Chu vui vẻ, dời mắt nhìn về phía Tống Thao, Tống Thao đang ăn thịt xua tay lia lịa: “Bà ngoại, con không có, không phải con, cũng không phải anh của con.”
Lâm Thư Nguyệt bưng chén canh đến, lập tức gia nhận vào đề tài này hỏi: “Tĩnh Xuyên, là Tĩnh Dương hả?”
“Mợ cả, sao mợ biết thế?” Lục Tĩnh Xuyên cười hỏi.
Lâm Thư Nguyệt bưng canh cho Cung Linh Lung ăn, cười nói: “Lệ Nhã từ khu vực chịu thiên tai quay về đã nói cho mợ nghe rồi, sau đó mợ lại hỏi Tĩnh Dương, nó cũng không nói gì, dạo gần đây mợ thấy thằng bé bận đến muốn bay lên trời, có lẽ cũng chưa kịp liên lạc với nhà gái, cho nên mợ cũng không hỏi.”
“Ồ, bên phía anh Dương có tiến triển rồi à.” Tống Thao cười nói.
“Ngày hôm qua đã chịu nói rồi.” Cung Linh Lung cười nói cho bọn họ.
Bà cụ Chu còn chưa biết, vội vàng hỏi: “Ai thế? Cô gái đó là ai? Con cái nhà ai?”
“Giang Vận.” Tống Thao cười hì hì nói cho bọn họ.
Bà cụ Chu biết đó là Giang Vận, nhà họ Chu là gia đình chuyên làm chính trị và quân đội, hai đứa con trai và con rể đều làm việc trong bộ đội, cũng thường xuyên quay về kể không ít chuyện về các tinh anh trẻ tuổi ưu tú xuất sắc trong quân đội, Giang Vận là nữ binh xuất sắc nhất thường xuyên bị bọn họ treo ở bên miệng khen ngợi.
Thấy cháu ngoại và Giang Vận có tiến triển, bà cụ Chu vui mừng muốn chế, kéo lấy Lục Tĩnh Xuyên hỏi: “Tiểu Xuyên, là Giang Vận đồng ý hay là Tĩnh Dương đồng ý?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-569.html.]
“Cả hai đều có ý này.”
Tối hôm qua bọn họ đã gọi điện thoại đến Giang Vận thử hỏi vài câu rồi, Giang Vận là một người dứt khoát lại hào phóng, trong điện thoại đã nói rõ cô ấy có ấn tượng khá tốt với Lục Tĩnh Dương, lúc mời cô ấy về nhà dự tiệc, cô ấy không nói hai lời lập tức đồng ý ngay.
“Tốt lắm, tốt lắm, tốt lắm, đây đúng là một tin tức tốt.”
Bà cụ Chu nói xong lập tức đứng lên, cười tươi rói nói: “Để bà đi gọi điện thoại cho cậu út và dì út của con, để cho bọn họ chuẩn bị sẵn quà gặp mặt, tối nay không thể sơ sót thất lễ được.”
“Linh Lung, con ăn canh gà trước đi, chờ thêm nửa tiếng đồng hồ nữa lại ăn cơm.” Lâm Thư Nguyệt nói cong lại đi vào phòng bếp.
“Mợ cả, mợ nấu ít đồ ăn thôi, đừng quá vất vả.” Cung Linh Lung gọi với theo.
Lâm Thư Nguyệt quay đầu lại cười cười: “Không có đồ ăn gì ngon tiếp đãi mấy đứa, chỉ là cơm canh đơn giản đạm bạc mà thôi.”
Nói là cơm canh đạm bạc, thật ra lại toàn là một bàn thức ăn ngon lành, có gà có thịt có cá, còn có cả thịt bò, lại thêm một nồi sủi cảo to do chính tay bà ngoại gói.
Tài nấu nướng của mợ cả cũng rất tốt, cơm nhà làm vừa ngon vừa thơm lại còn đẹp mắt, vì muốn thỏa mãn khẩu vị của ba người trẻ tuổi, thức ăn đều bỏ thêm ớt bằm và ớt ngâm mà Cung Linh Lung gửi bưu điện về, vừa tươi vừa thơm lại hơi cay, cực kỳ phù hợp để ăn với cơm.
Thấy cháu dâu ăn uống ngon miệng như thế, đang mang thai lại không hề kén ăn, bà cụ Chu liên tục gắp đồ ăn cho cô: “Linh Lung ăn uống ngon miệng, cơ thể khỏe mạnh, sau này ba đứa nhỏ chào đời chắc chắn đều sẽ rắn chắc khỏe mạnh.”
Lâm Thư Nguyệt lại múc cho cô thêm một chén canh, gắp thêm thịt gà, cười nói: “Linh Lung, cơ thể của con vẫn là còn hơi gầy, phải ăn nhiều vào, mới có da có thịt được.”
“Mợ cả, lúc trước con đi cứu tế nên mới gầy đi một chút, sẽ tẩm bổ lại ngay thôi.”
Cung Linh Lung nghĩ đến lượng cơm cô ăn hiện tại, có lẽ chờ đến giai đoạn cuối thai kỳ, cân nặng của cô sẽ tăng lên vèo vèo, sau này cô phải khống chế một chút mới được, nếu không chờ đến lúc sinh con cô sẽ phải chịu tội lớn.
“Ăn nhiều mới là phúc, con đến nhà bà ngoại đừng có khách sáo gì hết, cứ ăn nhiều vào.”