Thập niên 70: Quân tẩu đanh đá ngược tra vả mặt - Chương 567
Cập nhật lúc: 2024-11-16 20:30:17
Lượt xem: 25
Ra khỏi trại tạm giam, trên mặt mọi người đều lộ ra nụ cười nhẹ nhàng, Cung Thành Tuấn cười lên kế hoạch: “Tĩnh Xuyên, con dẫn Linh Lung đi đến nhà họ Chu thăm ông bà ngoại, đưa cậu và Vãn Đường đến nhà họ Hàn. Tối nay cậu và mẹ lại đến nhà họ Lục dự tiệc, cũng lâu lắm rồi, cậu không được gặp cậu út của con, xem xem tối nay tên đó có thời gian rảnh đến đó uống vài ly với cậu hay không.”
“Cậu út có rảnh, con đã gọi điện thoại cho cậu út, tối nay bọn họ đều sẽ đến.” Lục Tĩnh Xuyên cười nói cho bọn họ.
“Được rồi.”
Cung Thành Tuấn nhìn đồng hồ đeo tay, thấy thời gian cũng đã muộn rồi, nói: “Con chở cậu đi đến căn nhà cậu thuê trước, cậu đi lấy hành lý dọn đến nhà họ Hàn ở. Chờ xử lý xong chuyện ở kinh đô rồi, cậu lại đến thành phố Hán ở nửa tháng, sau đó lại về Hồng Kông đón cha về cùng nhau ăn tết.”
Cung Vãn Đường vui sướng vô cùng, gật đầu lia lịa nói: “Được rồi.”
“Vãn Đường, hiện tại em không phải đi làm, sau này cùng anh đi về Hồng Kông luôn đi.” Cung Thành Tuấn lên kế hoạch.
Cung Vãn Đường cũng rất muốn đi đón cha về nước, cũng muốn gặp mặt anh hai và chị dâu, nhưng mà lại nghĩ đến chuyện con gái mang thai cần phải chăm sóc, bà lại không yên tâm đi xa nhà.
Bà đang định mở miệng nói chuyện, Cung Linh Lung nói: “Mẹ cứ đi đón ông ngoại với cậu cả đi, hiện tại còn còn hành động rất thuận tiện, tạm thời không cần mẹ ở bên cạnh chăm sóc, khoảng thời gian sắp tới anh Tĩnh cũng không cần đi ra ngoài, có anh ấy ở nhà chăm sóc cho con là được rồi.”
Cung Vãn Đường âm thầm tính toán thời gian ở trong lòng, gật đầu đồng ý: “Được rồi, mẹ và anh cả cùng nhau đi đến Hồng Kông, sẽ cố gắng không lãng phí thời gian, đi sớm về sớm.”
Căn nhà Cung Thành Tuấn thuê cùng nằm ở khu vực gần nhà cũ của nhà họ Cung, lúc trước sau khi nhà họ Cung bị đốt cháy thành tro tàn, đất đã bị quốc gia thu đi, hiện tại nơi này là một cái nhà máy sửa chữa cũ nát.
Cung Vãn Đường đứng ở bên ngoài quan sát nói: “Anh cả, hiện tại miếng đất này đã thuộc về tài sản quốc gia, sau này chúng ta lại nghĩ cách mua lại nó, xây lại nhà họ Cung ở nơi này đi.”
“Anh cũng có ý định này, lại chờ thêm một đoạn thời gian đi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-567.html.]
Tình hình trong nước hiện tại có chút đặc biệt, trong lúc sự việc nào đó còn chưa hoàn toàn được xác định thì hiện tại bọn họ không nên hành động quá sớm.
Cung Thành Tuấn không có quá nhiều hành lý, chỉ hai cái rương hành lý và một cái ba lô là đã chứa đầy, nhanh chóng trả phòng với chủ nhà, lại đi gọi hai cuộc điện thoại, sau đó mới vội vàng chạy đến nhà họ Hàn.
Cả gia đình bọn họ đến đây, bà cụ Hàn vừa kinh ngạc lại vui vẻ, đứng trước cửa ôm lấy Cung Thành Tuấn khóc một lúc lâu, khóc xong lập tức đi chuẩn bị phòng ngủ cho ông ấy.
Ngồi ở nhà họ Hàn một chút, nói vài câu với bà cụ, hai vợ chồng son cùng nhau đi về trước, vội vàng chạy đến nhà họ Chu.
“Bà ngoại, mợ cả.”
Xe jeep dừng lại trước cửa nhà họ Chu, Lục Tĩnh Xuyên kêu to vào trong nhà.
Bà cụ Chu và con dâu trưởng đang ngồi trong sân phơi giày, thấy bọn ho đến, mẹ chồng nàng dâu cười vui vẻ đi đến mở cửa: “Tiểu Xuyên, cuối cùng cũng trông được con và Linh Lung đến rồi.”
“Bà ngoại, mợ cả.” Cung Linh Lung vừa xuống xe đã lập tức lễ phép chào hỏi.
“Ui, Linh Lung, hoan nghênh, hoan nghênh con.”
Mợ cả Lâm Thư Nguyệt cũng nhanh chóng đi đến, thấy cô xách theo rất nhiều quà tặng, nụ cười trên mặt lập tức biến mất, giả vờ không vui nói: “Con mua nhiều đồ như thế làm cái gì? Không phải lúc nói chuyện điện thoại mợ đã nói với Tĩnh Xuyên rồi sao, không cần phải mua cái gì hết, chỉ cần hai vợ chồng son của con đến là được rồi.”
“Mợ cả, bọn con không có mang theo quà, là đồ ăn của bọn con thôi.”
Mấy món quà tặng mà bọn họ mang đến, ngoại trừ dùng để tặng cho người lớn ra thì mấy thứ khác đều là gà vịt, trái cây và rau củ quả trong không gian sản xuất, thật sự chỉ là mang đồ ăn đến thôi.
Bà cụ Chu nhìn thấy cô cháu dâu xinh đẹp đáng yêu này là lập tức vui vẻ, đi lên kéo lấy tay cô nói: “Bé ngoan, bà ngoại trông mòn con mắt, cuối cùng cũng trông được con đến rồi.”