Thập niên 70: Quân tẩu đanh đá ngược tra vả mặt - Chương 523
Cập nhật lúc: 2024-11-16 20:21:20
Lượt xem: 21
Hai chú cháu bọn họ dẫn công an đi tới đi lui tìm kiếm khắp nhà, Cung Linh Lung ở lại trong phòng sách lục lọi, Tiết Hải Huy là một người làm việc rất thận trọng, không tìm được bất cứ manh mối bất lợi nào đối với ông ta trong phòng sách.
“Ông ta bước từng bước một bò lên trên, hai mươi năm nay chắc chắn đã vớt vát được không ít, chắc chắn là đang giấu ở nơi nào đó.”
Hai chú cháu nhà họ Tiết lục lọi trong phòng ngoài phòng một lần, kiểm tra cẩn thận mọi ngóc ngách, đến cả gầm giường cũng kiểm tra, công an cũng giúp đỡ tìm kiếm, cuối cùng đương nhiên không điều tra được cái gì.
Chờ xác định xong, Tiết Hải Huy lại đóng kỹ toàn bộ cửa sổ lại, nói với Tiết Vĩ Dân: “Vĩ Dân, con và hai đồng chí này đi đến bệnh viện đi, chú đi nhờ bạn bè giúp đỡ, xem xem có thể mời một người giỏi về giải độc đến bệnh viện xem thử.”
“Dạ được.”
Tiết Vĩ Dân trả lời, nhíu mày nói: “Chú hai, chú đi ra ngoài làm việc nhớ cẩn thận một chút, chú ý an toàn.”
“Chú sẽ gọi điện thoại bảo ủy ban cách mạng cử hai người đến đi cùng với chú.”
Tiết Hải Huy cũng rất sợ chết, nhất là sau khi cha mẹ anh em đột nhiên c.h.ế.t thảm, tâm lý của ông ta cũng bị đả kích rất lớn, thường xuyên nửa đêm nằm mơ thấy ác mộng giật mình tỉnh lại, cứ có cảm giác có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào ông ta theo dõi, đối phương nấp trong góc tối chờ đợi thời cơ, cuối cùng mới cho ông ta một đòn trí mạng.
Chờ bọn họ đi rồi, Tiết Hải Huy lập tức khóa trái cửa lại, vội vàng chạy về trong phòng sách gọi điện thoại.
Ông ta gọi điện thoại đến cho trợ lý, bảo bọn họ lập tức tìm người am hiểu cách giải độc, sau đó gác hết mọi việc đang làm lại, đi đến đây bảo vệ ông ta.
Ông ta cúp điện thoại rồi, lại xác định cửa phòng sách và cửa nhà đều đã khóa kỹ, lại cẩn thận nhìn xung quanh vài lần, xác định trong phòng sách không có người nào, lúc này mới mở ngăn kéo ra, ấn vào cái nút nào đó.
“Răng rắc”, một tiếng cực nhỏ vang lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-523.html.]
Tiết Hải Huy lại cẩn thận quan sát xung quanh, xác nhận an toàn rồi mới dùng sức kéo kệ sách nặng trịch ra, một cánh cửa nhỏ chỉ đủ để một người đi qua mở ra.
Cung Linh Lung hơi nhướng mày, nếu không phải ông ta dẫn đường thì cô thật sự sẽ không tìm ra được nút bấm cơ quan bí ẩn lại tinh diệu như thế này.
Trong còn đường ngầm kia không có đèn, xung quanh tối đen, nhưng mà Tiết Hải Huy lại cầm đèn pin chiếu sáng, Cung Linh Lung nghênh ngang đi theo ông ta đi về phía trước.
Bọn họ cũng không đi được bao xa, chỉ đi khoảng hai ba trăm mét, đằng trước lại lộ ra một cái bậc thang nhỏ chừng một mét khối, Tiết Hải Huy dừng chân lại, gõ lên cánh cửa gỗ đằng trước theo tiết tấu nhất định.
Không bao lâu sau, bên trên đã có động tĩnh, tấm ván gỗ được mở ra.
Một người đàn ông trung niên mở cửa phòng ra, đối phương mang kính, cũng mặc quần áo cán bộ, nhìn thấy ông ta lập tức hạ giọng nói: “Sao lúc nãy ông lại gọi đàn ông về nhà thế? Lại đã xảy ra chuyện gì thế?”
Tiết Hải Huy cũng không giấu diếm chuyện trong bệnh viện, nói hết tất cả cho người kia.
Người đàn ông này tên là Thái Chính Hòa, là đồng nghiệp với Tiết Hải Huy, cũng là cán bộ ủy ban cách mạng, ông ta nghe xong nhíu mày lại nói: “Ông cảm thấy là do Cung Vãn Đường làm sao?”
“Thuốc độc này chắc chắn là do bà ta điều phối, trong tay bà ta có người rất lợi hại, có lẽ người đầu độc không phải là bà ta.”
Tiết Hải Huy biết lúc trước Cung Vãn Đường học chuyên ngành đông y, bản lĩnh phối dược và y thuật đều rất lợi hại, ông ta dám khẳng định những loại thuốc độc tinh diệu kia là do bà chế tạo.
“Lúc nãy Phó Tùng đã gọi điện thoại đến cho tôi, nói là hai mẹ con Cung Vãn Đường đã không còn ở trong viện gia thuộc của quân khu thành phố Hán nữa rồi, hai mẹ con bọn họ cùng Lục Tĩnh Xuyên quay về kinh đô thăm người thân.” Thái Chính Hòa vội vàng báo tin tức này cho ông ta biết.
“Bọn họ khởi hành lúc nào?” Trong lòng Tiết Hải Huy chấn động.
“Sáng sớm ngày hôm qua, cùng thời điểm xuất phát với Phó Tùng, có lẽ bây giờ đã đến kinh đô rồi.”