Thập niên 70: Quân tẩu đanh đá ngược tra vả mặt - Chương 512
Cập nhật lúc: 2024-11-16 20:19:31
Lượt xem: 27
Mỗi lần nghĩ đến hình ảnh mẹ c.h.ế.t thảm, n.g.ự.c Bạch Thủy Tiên lại đau nhói, sắc mặt kích động: “Ông ta đ.â.m trúng bụng mẹ của mẹ, lúc đó mẹ của mẹ đã chảy rất nhiều máu, lúc mẹ chạy đi tìm thuốc cấp cứu thì cha của mẹ đột nhiên nhét một cái tay nải nhỏ vào trong tay của mẹ, vội vàng dặn dò mẹ phải sống sót, sau đó lập tức khởi động cơ quan trong phòng.”
“Cơ quan được khởi động, mặt đất đong đưa rồi rơi xuống đất, sau đó mẹ lại nghe được bên ngoài vang lên tiếng nổ, xung quanh đều bị lửa vây quanh.”
“Mẹ đưa cơ quan đưa đến một lối thoát hiểm, chờ đến khi mẹ vội vàng chạy về trong nhà, căn nhà đã bị bao phủ trong biển lửa, bá tánh hàng xóm ở xung quanh đang giúp đỡ dập lửa.”
“Lửa cháy rất lớn, cháy suốt một ngày, nhà cũ của nhà họ Cung đều bị đốt thành tro tàn.”
“Mẹ đi xung quanh tìm vài lần, đều không tìm được cha mẹ và các anh…”
Thật ra những gì bà nói rất mơ hồ, bà chỉ tận mắt nhìn thấy mẹ của mình xảy ra chuyện, cũng không nhìn thấy cha và hai người anh c.h.ế.t đi, chỉ suy đoán lúc đó bọn họ đều gặp nạn c.h.ế.t đi.
“Mẹ, ông ngoại tinh thông thuật cơ quan, trong nhà còn sắp xếp đường trốn vô cùng tinh diệu, mẹ nói xong có khi nào ông ngoại cũng đã khởi động cơ quan khác, đưa các cậu rời đi không?”
Lục Tĩnh Xuyên vừa nói ra những lời này, hai mắt Bạch Thủy Tiên sáng rực lên, hai tay bắt đầu run rẩy kịch liệt.
“Còn nữa, lúc đó mẹ chỉ nghe được tiếng nổ lớn, thấy được lửa bao vây ở xung quanh. Mấy người Tiết Hải Huy đến nhà mẹ là vì gia sản, còn chưa lấy được đồ, sao bọn họ có thể đột nhiên ra tay tàn nhẫn g.i.ế.c c.h.ế.t mấy người ông ngoại chứ?”
Anh nghĩ đến thời khắc quan trọng, Cung Linh Lung cũng gật đầu phụ họa: “Đúng vậy. Mẹ, anh Tĩnh nói không sai, bọn họ đến nhà là vì muốn đòi gia sản, nếu không lấy được đồ thì sẽ không lập tức ra tay g.i.ế.c người được.”
Trước kia Bạch Thủy Tiên chưa bao giờ cẩn thận suy nghĩ đến loại khả năng này, hiện tại nghe con rể nhắc nhở, môi run run nói: “Đúng vậy, đúng, Tĩnh Xuyên, con nói đúng lắm, tiếng nổ vang và ngọn lửa kia bùng nổ quá đột ngột, quá khác thường, có lẽ không phải do mấy người Tiết Hải Huy làm, rất có khả năng là do cha của mẹ khởi động cơ quan khác.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-512.html.]
“Mẹ, mẹ chưa từng tận mắt nhìn thấy ông ngoại và hai người cậu chết, cho nên chúng ta cũng không thể kết luận là bọn họ đã c.h.ế.t được.”
“Con vẫn luôn cảm thấy nếu ông ngoại có thể đưa mẹ ra ngoài, chắc chắn cũng có thể đưa hai người cậu ra ngoài, nếu ông ngoại có lắp đặt cơ quan trong nhà thì chắc chắn không phải chỉ có một cái.”
Lời Lục Tĩnh Xuyên nói lập tức làm dấy lên hi vọng, đôi mắt chứa đầy đau đớn của Bạch Thủy Tiên lập tức sáng rực lên, nước mắt trong suốt tràn ngập trong hốc mắt, cảm xúc trong lòng d.a.o động phập phồng, vô số chờ mong liên tục bồi hồi trong lồng ngực.
Cung Linh Lung tiến lên đỡ lấy bà, trong đầu nhớ đến người đàn ông tiêm thuốc độc g.i.ế.c c.h.ế.t mấy người ông già họ Tiết trong bệnh viện thành phố Hán, vội vàng hỏi bà: “Mẹ, các cậu có cao lắm không?”
“Cao.”
Bạch Thủy Tiên lau nước mắt đi, run rẩy nói: “Cậu cả của con rất cao, gần bằng Tĩnh Xuyên, cậu út thì thấp hơn một chút, có lẽ tương tự như thằng thao, hai người bọn họ đều khá gầy.”
Đúng là người đàn ông cô gặp được ở bệnh viện vừa cao lại vừa gầy, Cung Linh Lung vội vàng nói với bà: “Mẹ, người đàn ông tiêm thuốc độc g.i.ế.c c.h.ế.t mấy người ông già họ Tiết trong bệnh viện lúc trước cũng rất cao, cao ngang ngửa anh Tĩnh. Sau hôm đó con cũng từng nói với mẹ đó, lúc ông ấy đi ngang qua người con, tim của con đột nhiên đập nhanh hơn, hình như lúc đó ông ấy cũng có cảm giác tương tự, còn vuốt n.g.ự.c nữa.”
“Linh Lung.”
Bạch Thủy Tiên đột nhiên nắm lấy tay cô, nước mắt rơi xuống, vui đến bật khóc: “Chắc chắn là cậu cả của con rồi, chắc chắn là anh ấy rồi.”
“Mẹ, chắc là mẹ biết vẽ tranh đúng không, mẹ mau vẽ lại gương mặt của cậu, để Linh Lung xác nhận xem.” Lục Tĩnh Xuyên thúc giục.
“Được được, mẹ vẽ ngay.”
Bạch Thủy Tiên kích động đến mức toàn thân run rẩy: “Linh Lung, mau, mau lấy bút đến cho mẹ.”