Thập niên 70: Quân tẩu đanh đá ngược tra vả mặt - Chương 51
Cập nhật lúc: 2024-11-09 12:57:47
Lượt xem: 67
Lúc này Tần Đức Xuân đã mở cửa tủ ra, lấy một hộp thuốc ở bên trong ra, hộp thuốc đặt ở bên trong ngăn tủ, chỉ lấy một bình thủy tinh trong suốt ra.
Bạch Linh Lung nhón mũi chân nhìn thoáng qua, thấy được chữ cái tiếng Anh ghi trên hộp thuốc, cong môi cười lạnh: “Trong thời đại hoàn cảnh chính sách như thế này mà nhà họ Tần còn dám lén cất giấu thuốc nhập khẩu, lá gan đúng là không nhỏ.”
Tần Đức Xuân hoàn toàn không biết có người đang đứng ở bên cạnh nhìn, lấy thuốc xong lập tức đóng cửa tủ lại, vội vàng khẩn trương đi đưa thuốc.
Bạch Linh Lung cũng theo sát ông ta đi ra ngoài, quay về phòng của Tần Mộng Lan, thấy bà ta đã đỡ đau hơn, nằm rạp trên giường giống như một con ch.ó ch.ết, tùy ý để mẹ và chị dâu rửa sạch miệng vết thương cho mình, cô bĩu môi khinh bỉ nói: “Mới đau như thế này mà đã chịu không được, tôi bảo đảm cuộc sống sau này của bà sẽ còn có vô số cơn ác mộng khác.”
Chờ Tần Đức Xuân đưa thuốc đến, Triệu Ngọc Thục đi ra ngoài lấy thuốc, chờ đến khi mở cửa đi vào, Bạch Linh Lung lại yên lặng nhấc chân lên.
“Rầm!”
Lại một âm thanh vang lên, Triệu Ngọc Thục bị vướng ngã, vừa khéo đập đầu vào góc giường.
Máu văng tung tóe.
“Mẹ!”
Con dâu nhà họ Tần sợ đến mức thét chói tai, vội vàng đi ra ngoài kêu gào: “Cha, Tiểu Mẫn, mau vào đây giúp một tay, mẹ ngã vỡ đầu rồi.”
Đầu Triệu Ngọc Thục toàn là máu, nhà họ Tần lại lộn xộn rối loạn thêm lần nữa, không ai thèm để ý đến Tần Mộng Lan.
Tranh thủ lúc bên ngoài đang hỗn loạn, Bạch Linh Lung nhanh chóng trộm đây chìa khóa bên hông Tần Đức Xuân, dùng tốc độ nhanh nhất chạy xuống tầng hầm ngầm mở cửa, sau đó càn quét hết tất cả đồ vật ở bên trong, bỏ vào trong nhẫn trữ vật hết.
“Ủa...”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-51.html.]
Lúc cô chuẩn bị rời đi, Bạch Linh Lung phát hiện trên phần tường đằng sau tủ có một chốt mở nho nhỏ, trực giác của cô nói rằng đây không phải là đồ trang trí, thử đè mạnh xuống.
“Loảng xoảng”, âm thanh cực nhỏ vang lên.
Bạch Linh Lung đột nhiên quay đầu lại, phát hiện trên vách tường còn có một cánh cửa sổ nhỏ, đằng sau cửa còn có một không gian khác.
Sau khi nhìn thấy mật thất nhỏ đằng sau vách tường chồng chất mấy chục vạn tiền giấy ngay ngắn, Bạch Linh Lung liên tục cười mỉa nói: “Chỉ là một phó hội trưởng của ủy ban thành phố Đàm nho nhỏ mà thôi, vậy mà trong nhà lại giấu diếm nhiều tiền như thế, xem ra mấy năm nay ông ta cũng tập trung kiếm chác được rất nhiều thứ.”
Cô lấy đi hết, không còn thừa một xu!
Bạch Linh Lung hành động rất nhanh, ôm lấy tất cả quăng vào không gian, trong miệng còn nói thầm: “Tiền tài bất nghĩa, phải dùng cho nhân dân mới là chính đáng nhất.”
Cô dọn sạch sẽ tầng hầm ngầm, Bạch Linh Lung nhanh chóng chạy trở về phòng khách, vừa lúc nhìn thấy Tần Đức Xuân đang sờ lưng quần tìm chìa khóa, cô lập tức chạy nhanh sang, cẩn thận nhét chìa khóa vào trong túi áo bông của ông ta.
“Ủa.”
Lúc nãy Tần Đức Xuân còn tưởng rằng chìa khóa bị mất, tiện tay sờ túi lần nữa nữa thì lại phát hiện nó đang nằm bên trong, ông ta chần chừ một lúc rồi không suy nghĩ quá nhiều, lại treo chìa khóa lên hông lần nữa.
Đầu của Triệu Ngọc Thục vừa mới bị đập lủng một lỗ to, chảy không ít máu, may mà có bác sĩ ở đây, lại có thuốc tốt, nhanh chóng băng bó xong miệng vết thương.
Lúc này Tần Mộng Lan còn nằm ở trên giường, là chị dâu của bà ta đang thoa thuốc mặc quần cho bà ta, Bạch Kiến Nhân đã thoa thuốc xong mặc quần áo vào đi ra ngoài, chỉ là m.ô.n.g bị thương rất nặng, không thể ngồi xuống, tư thế đi đường trông rất buồn cười và quái dị, giống như một người bị bệnh bại liệt đứng ở bên cạnh.
Xử lý xong vết thương cho ba bệnh nhân, trong nhà cuối cùng cũng yên tĩnh lại, bác sĩ Lý để lại chút thuốc rồi lập tức rời đi.
Bác sĩ vừa đi, Tần Đức Xuân bắt đầu xử lý chuyện nhà, ánh mắt âm u nhìn về phía Bạch Kiến Nhân: “Chuyện ngày hôm nay, cậu tính toán xử lý như thế nào?”