Thập niên 70: Quân tẩu đanh đá ngược tra vả mặt - Chương 488
Cập nhật lúc: 2024-11-15 08:48:56
Lượt xem: 26
Các quân tẩu được đưa đến nhà ăn, Bạch Thủy Tiên biết y thuật nên được cử đến điểm cứu trợ chữa bệnh lâm thời, Cung Linh Lung và vợ của tư lệnh, còn có mấy thành viên biết lái xe của bộ phận dân chính đều được sắp xếp đi vận chuyển vật tư.
“Thầy.”
Bạch Thủy Tiên vừa mới đến điểm cứu trợ chữa bệnh thì đã nhìn thấy giáo sư Thủy và hai đứa cháu.
Giáo sư Thủy không ngờ bà cũng đến: “Vãn Đường, em đến đây lúc nào thế?”
“Em vừa mới đến, đi chung với Linh Lung và các đồng chí trong bộ phận dân chính.”
Bạch Thủy Tiên nhanh chóng chạy đến, vỗ nhẹ lên vai của hai đứa cháu nội nhà họ Thủy nói: “Kiệt Tử, Bân Tử, dạo gần đây hai đứa đã cao lên nhiều rồi.”
“Dì Bạch.” Hai đứa nhỏ nhìn thấy bà đều rất vui vẻ.
“Hai đứa bé ngoan.”
Bọn họ không sợ nguy hiểm cùng ông nội đến đây chi viện, Bạch Thủy Tiên khen ngợi bọn họ, thấy người bệnh liên tục được đưa đến nơi này, vội nói: “Thầy, em đi đăng ký trước, lát nữa sẽ đến hợp tác với thầy.”
“Được rồi, em mau đi đi.”
Bọn họ đều tinh thông đông y, bởi vì chính sách của mấy năm nay nên đông y bị bài xích rất nhiều, cho nên cho dù bọn họ có rất nhiều tài năng thì cũng sẽ không được coi trọng, hay thầy trò bọn họ đều được giao công việc nấu thuốc và hộ lý đơn giản mà thôi.
Giáo sư Thủy và Bạch Thủy Tiên cũng không thèm để ý đến công việc mình được phân phối là gì, lần này vừa khéo cũng có một đợt dược liệu thuốc đông y được điều đến, bọn họ lập tức phát huy tác dụng, không bao lâu sau đã tự dựng lều, xây bếp lấy nồi bắt đầu làm việc.
Bên phía Cung Linh Lung cũng đã khởi công, vật tư được quyên tặng từ khắp các nơi trong cả nước lần lượt được đưa đến, lúc này đã chồng chất như núi, cô lái xe đi theo đội ngũ cùng nhau vận chuyển.
“Đồng chí, chúng tôi là người tình nguyện, có thể đi nhờ xe đến nơi xảy ra tai nạn không?”
Hiện tại trời đã tối, Cung Linh Lung đang muốn đưa xe vật tư y tế này đến trạm cứu trợ, lại nghe được một giọng nói quen thuộc, cô lập tức thò đầu ra khỏi xe, thấy rõ người nói chuyện là ai, lập tức vui vẻ gọi: “Thao.”
“Chị dâu!”
Tống Thao lộ ra vẻ mặt khiếp sợ, cõng theo hành lý đơn giản xông đến: “Sao chị lại đến đây?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-488.html.]
“Cứu viện đó, chị đến từ sáng rồi.”
“Không phải chị đang mang thai sao?”
Tống Thao cũng đã nghe mẹ báo tin tức này, lộ ra vẻ lo lắng nói: “Chị dâu, chị đang mang thai, sao chị lại chạy đến nơi này?”
“Đúng là đang mang thai, nhưng mà thai rất ổn định. Tình huống bên này rất nghiêm trọng, cần người chi viện, hai mẹ con chị cùng với các lãnh đạo và đồng nghiệp trong đơn vị cùng nhau đến đây, anh Tĩnh đến sớm hơn chị hai ngày, hiện tại còn đang ở đằng trước cứu viện.”
Cung Linh Lung thấy cậu ấy cũng không phải đến đây một mình, mà còn có năm sáu thanh niên ở phía sau, đoán có lẽ là bạn cùng trường với cậu ấy, không nói thêm gì nữa, chỉ thúc giục: “Cũng muộn lắm rồi, mọi người mau lên xe đi, các bạn nữ ngồi ở ghế phụ, mấy bạn nam thì ra thùng xe phía sau ngồi tạm, chị chở mọi người qua đó.”
“Được rồi, lên xe thôi.”
Tống Thao là đội trưởng của tiểu đội này, bọn họ chỉ là tự nguyện tập họp đi đến đây l.à.m t.ì.n.h nguyện viên.
Chờ bọn họ lên xe rồi, Cung Linh Lung lập tức khởi động xe xuất phát, lớn tiếng hỏi ra phía sau: “Thao, em có biết lái xe không?”
“Chị dâu, em biết.”
Cháu nội và cháu ngoại nhà họ Tôn đều sẽ biết lái xe, đây là kỹ năng mà bọn họ nhất định phải học.
“Hiện tại đang cần gấp tài xế, dùng để đưa lương thực và nước đến cho bộ đội quan binh, ngày mai em dẫn theo mấy bạn nam cùng nhau đi vận chuyển vật tư đi, mấy bạn nữ thì ở lại nhà ăn và điểm cứu trợ chữa bệnh giúp đỡ.”
“Dạ được.”
Tống Thao không nói hai lời đồng ý ngay, cũng nói cho cô biết: “Chị dâu, sáng nay lúc em đến thành phố Thạch đổi xe thì có gọi điện thoại về nhà bà ngoại, mấy người anh Dương đều đến đây, chắc là đã đến từ hôm trước rồi.”
“Chị không gặp được bọn họ. Bên này được chia thành bốn khu cứu trợ, chỗ chúng ta là khu phía Đông, chắc bọn họ ở khu khác.”
“Chị đến đây rồi có gặp được anh Tĩnh không?” Tống Thao lại lớn tiếng hỏi.
“Không, chị vừa mới đến đã bị phân phối đi vận chuyển vật tư rồi, còn chưa nhìn thấy đội ngũ quân khu thành phố Hán.”
Buổi sáng Cung Linh Lung cũng có hỏi thăm người khác, nhưng mà mọi người đều không biết. Thật ra cô rất lo lắng, nghe nói mấy ngày nay liên tục xuất hiện rất nhiều cơn dư chấn, bọn họ là quân nhân, chắc chắn sẽ xông vào tiền tuyến nguy hiểm nhất.
Thiên tai vô tình, đứng trước mặt tai nạn thiên nhiên thì con người thật sự rất nhỏ bé và yếu ớt, cô cũng chỉ biết cầu nguyện cho bọn họ đều bình an.