Thập niên 70: Quân tẩu đanh đá ngược tra vả mặt - Chương 471
Cập nhật lúc: 2024-11-15 08:28:32
Lượt xem: 32
Trong lúc cô nói chuyện nhà họ Tiết, Bạch Thủy Tiên cũng nghiêm túc lắng nghe, bà dám chắc con gái bà còn giấu diếm chuyện gì đó, trong lòng tính toán lát nữa phải cẩn thận tìm cô hỏi thăm cho rõ mới được.
Tối nay mọi người ăn sủi cảo, buổi chiều ở nhà đã gói xong rồi, có rất nhiều nhân, nấu một nồi to.
Ngoại trừ Bạch Thủy Tiên ra, những người khác đều ăn ba chén to, cuối cùng còn uống cạn toàn bộ nước lèo.
Chờ mọi người ăn xong rồi, Giang Vận đi vào phòng bếp rửa chén quét dọn, cô ấy làm việc xong đi ra ngoài hỏi: “Nhị sư huynh, anh có máy ảnh không?”
“Có.”
Cung Linh Lung trả lời cô ấy, đứng lên nói: “Để chị đi lấy.”
Lúc này đang là lúc hoàng hôn, ánh nắng màu vàng cam rực rỡ lung linh, từ trên bầu trời chiếu xuống rải lên mặt sông ở gần đó, làm nước sông ánh lên như thơ như họa, giống như một bức họa cuộn tròn muôn màu.
“Chú Hàn, con chụp cho bốn thầy trò chú một tấm trước.”
Cung Linh Lung am hiểu chụp lấy cảnh, cho bọn họ chọn vị trí chụp ảnh thích hợp nhất, chỉ đạo bọn họ điều chỉnh tư thế đứng và biểu cảm, vô cùng chuyên nghiệp ấn nút chụp hình.
Chụp xong tấm đầu tiên, Hàn Tế nhìn về phía Bạch Thủy Tiên, trong mắt có chút chờ đợi: “Vãn Đường, chúng ta cũng chụp chung một tấm đi.”
“Được thôi.”
Bạch Thủy Tiên cũng không suy nghĩ quá nhiều, cười cười nói: “Đây là lần đầu tiên chúng ta chụp hình chung với nhau đó.”
“Ừ, lát nữa chụp thêm vài tấm.” Khóe môi Hàn Tế hơi cong lên.
Ba cái bóng đèn tự giác nhường vị trí, chờ đến khi xoay người lại, ba đôi mắt nháy lia lịa, giao lưu thâm ý mà ai cũng đều hiểu.
Cung Linh Lung buồn cười nhìn bọn họ: “Mắt ba người bị rút gân à.”
Lục Tĩnh Xuyên cong môi mỉm cười, giọng điệu đầy thâm ý: “Vợ à, em chụp thầy của anh đẹp một chút, nhất định phải chụp được dáng vẻ điển trai của ông ấy.”
“Hay là anh chụp đi?” Cung Linh Lung đưa máy ảnh cho anh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-471.html.]
“Không, em chụp đi.”
Lục Tĩnh Xuyên từ chối, cười khẽ nói: “Kỹ thuật chụp ảnh của anh không tốt, thầy đang cao một mét tám mươi lăm, anh chụp xong chắc chỉ còn lại một mét năm mươi tám.”
Hàn Tế: “…”
“Ha ha ha.” Quý Duy và Giang Vận vỗ chân cười ầm lên.
Cung Linh Lung cũng vui vẻ cười to, đến cả Bạch Thủy Tiên cũng cảm thấy buồn cười, cười nắc nẻ: “Linh Lung, con chụp đi, con chụp ảnh đẹp. Mẹ đã không cao, chỉ có hơn một mét sáu, cũng không muốn bị Tĩnh Xuyên chụp thành một mét ba.”
Thời buổi này khi chụp ảnh dáng ngồi và dáng đứng đều rất đoan trang và quy củ, sẽ không tạo dáng, chọn cảnh xong lập tức đứng yên chụp ảnh.
Phong cảnh thiên nhiên bên phía bộ đội đương nhiên là rất đẹp, Cung Linh Lung cũng am hiểu lấy cảnh, vừa đi vừa chụp ảnh răng rẳng, chụp rất nhiều ảnh chụp chung và ảnh đơn cho bọn họ, cô và Lục Tĩnh Xuyên cũng chụp chung rất nhiều ảnh, cũng chụp riêng cho mẹ và chú Hàn hai ba tấm.
Chờ đến khi trời tối xuống, mọi người mới chậm rãi đi bộ về nhà, đi đến ngã rẽ gặp được thím Tiêu và Trần Anh, hai người bọn họ đều xách theo hành lý.
Đôi bên cũng coi như là trở mặt hoàn toàn, gặp được nhau cũng không hề chủ động chào hỏi.
Chờ đến khi mấy người Cung Linh Lung đi lướt qua bọn họ rồi, cáo tật lắm mồm của thím Tiêu lại tái phát, bà ta phun một ngụm nước bọt sang bê đường nói: “Hai con hồ ly tinh, chỉ biết quyến rũ đàn ông.”
Mấy người Lục Tĩnh Xuyên đều rất thính tai, mọi người đồng loạt nghiêng đầu, ánh mắt sắc bén như mũi kiếm nhìn về phía hai người kia.
Ánh mắt của bọn họ sắc bén lại lạnh như băng, thím Tiêu cũng hoảng sợ không dám nhúc nhích, Trần Anh nhíu mày kéo ống tay áo của bà ta, dùng ánh mắt chỉ trích bà ta quá nhiều chuyện.
“Bà có gan thì lặp lại lần nữa.”
Cung Linh Lung cũng không nhường bà ta, sải bước tiến lên, cản đường bọn họ.
Mấy người Lục Tĩnh Xuyên cũng bao vây lại, ba sư huynh muội ăn ý vây xung quanh, bốn người nhốt bọn họ vào chính giữa.
Trần Anh trải qua huấn luyện đặc biệt, chỉ cần nhìn thoáng qua là xác định sư huynh sư muội của Lục Tĩnh Xuyên không phải quân nhân bình thường, vội vàng kéo cánh tay của thím Tiêu nói: “Cô họ, mau xin lỗi.”
Thím Tiêu cũng bị bọn họ dọa sợ, nhưng bắt bà ta là người lớn lại đi xin lỗi mấy đứa con nít thì bà ta lại không muốn, cứng đầu nói: “Sao nào, cô còn định đánh tôi à?”
“Bà nói đúng lắm. Đã nửa năm rồi tôi chưa đánh ai, cũng cảm thấy lạ tay rồi, hôm nay dùng bà để ôn tập lại cách đánh người vậy.”