Thập niên 70: Quân tẩu đanh đá ngược tra vả mặt - Chương 460
Cập nhật lúc: 2024-11-14 20:41:22
Lượt xem: 34
Hàn Tế thở hắt ra một hơi, bực bội bưng ly nước đặt bên cạnh lên uống một ngụm, lại hỏi bà: “Vãn Đường, tiếp theo đây em có kế hoạch gì không?”
“Hiện tại Linh Lung đang mang thai, công việc của con bé rất bận rộn, sự nghiệp của Tĩnh Xuyên cũng đang trong giai đoạn phát triển, thường xuyên đi ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, tôi dự tính sẽ ở trong nhà với Linh Lung, chăm sóc cho con bé và đứa nhỏ trong bụng. Còn chuyện báo thù thì cứ tạm thời gác lại, cũng không cần phải quá vội vã.”
Hiện tại nhà họ Tiết đang rối bời, hai tên già kia một c.h.ế.t một tàn, Tiết Hải Lâm bị liệt, Tiết Hải bình bị bắt ngồi tù, Tiết Hải Hồng bị thương nặng, con trai bà ta không c.h.ế.t thì cũng sẽ bị nhốt trong tù.
Đời cháu của nhà họ Tiết có hai ba người khá tài giỏi, nhưng dạo gần đây xảy ra nhiều việc như thế, cũng đủ để làm Tiết Hải Huy và mấy đứa cháu đời thứ ba sứt đầu mẻ trán rồi.
Hiện tại chuyện xảy ra bên phía thành phố Hán chắc chắn đã được truyền đến kinh độ, anh chị em của Tiết Hải Huy đều vi phạm pháp luật, chờ đến khi ông ta quay về kinh đô, thứ nghênh đón ông ta sẽ là một loạt phê phán chỉ trích và điều tra như bão táp.
Khoảng thời gian tiếp theo đó, ông ta sẽ không thể sống yên được.
Ông ta từ một người bình thường bò lên đến vị trí như ngày hôm nay, ngoại trừ đạp lên xác của người khác để bò lên thì chắc chắn còn có rất nhiều người đứng phía sau nâng đỡ dìu dắt, lúc này nếu ông ta muốn ổn định địa vị và mặt mũi thì người đứng phía sau ông ta chắc chắn sẽ xuất hiện.
Tuy rằng hiện tại bọn họ đang ở thành phố Hán, hiện tại không thể nào đến kinh đô điều tra được, nhưng chỉ cần xác định được đối tượng nghi ngờ, sau này khi bắt đầu trả thù cũng sẽ không đến mức hoang mang không biết nên bắt đầu từ đâu.
“Vãn Đường, em sắp xếp như thế cũng khá tốt, trong khoảng thời gian này em nhớ nghỉ ngơi nhiều vào, chữa trị lại cơ thể của mình, những chuyện khác cứ gác lại phía sau đi.”
Hàn Tế biết hồi đầu năm nay bà còn vừa mới phẫu thuật não xong, nửa năm nay cũng không cẩn thận điều dưỡng cơ thể, lại nói: “Vãn Đường, hiện tại em đã khôi phục trí nhớ, tự kê đơn thuốc sắc thuốc bồi bổ cho mình đi, sau này anh sẽ gửi thuốc tốt hơn đến cho em.”
“Hàn Tế, hiện tại cơ thể của tôi đã điều trị khỏe mạnh rồi, mấy loại thuốc tốt đó anh cứ để dành cho bác Hàn và bác gái dùng đi. Bọn họ lớn tuổi rồi, lúc còn trẻ đánh giặc cũng bị thương rất nhiều, hiện tại đang cần thuốc tốt để điều trị.”
“Còn nữa, anh cũng như thế. Anh đừng có mà không thèm để ý đến mấy vết thương bệnh cũ để lại khi còn trẻ, hiện tại cơ thể anh còn khỏe mạnh, còn có thể chịu được, chờ đến khi già rồi chịu không nổi, đến lúc đó cho dù có uống bao nhiêu thuốc thì cũng đã muộn rồi.”
Được bà quan tâm, sâu trong đáy mắt của Hàn Tế chợt lóe lên ánh sáng khác thường nói: “Vãn Đường, y thuật của em tốt như thế, có thể nhờ em kê đơn thuốc giúp tôi không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-460.html.]
“Được chứ.”
Bạch Thủy Tiên đồng ý vô cùng dứt khoát, cũng đã đứng lên nói: “Để tôi lấy hộp thuốc đến.”
Bọn họ ở trong nhà bắt mạch kê đơn, Lục Tĩnh Xuyên làm việc xong vội vàng chạy về, anh gặp được Liêu Thu Hoa ở bên ngoài, biết được Cung Linh Lung và sư huynh sư muội của mình đều đang ở bờ sông câu cá, anh lập tức nhấc chân đi đến bờ sông.
“Anh Tĩnh, anh làm việc xong rồi hả?” Cung Linh Lung đang ngồi dưới bóng râm câu cá.
Lúc nãy Lục Tĩnh Xuyên đã trao đổi và lên kế hoạch với lãnh đạo xong rồi, đi đến trước mặt cô ngồi xuống đất, ghé sát vào lỗ tai cô nói nhỏ gần nửa phút.
Cung Linh Lung cẩn thận lắng nghe, chờ anh nói xong mới trịnh trọng gật đầu: “Được rồi, em sẽ phối hợp hành động.”
Lục Tĩnh Xuyên ngồi câu cá với bọn họ nửa tiếng đồng hồ, hai đồng chí nữ đều khá may mắn, đều thu hoạch được hai ba con cá, Quý Duy thì lại không may mắn bằng, ngồi suốt một tiếng đồng hồ mới có cá cắn câu.
Chờ anh ấy kéo một con cá thiều chừng hai ba cân lên bờ, mọi người đều sửa soạn đồ đạc về nhà.
Bọn họ vừa vào trong nhà, Bạch Thủy Tiên đã đưa một tờ giấy cho con rể: “Tĩnh Xuyên, nếu bây giờ con có rảnh thì đến bệnh viện mua mấy loại thuốc đông y này về cho mẹ.”
“Mẹ, mua thuốc làm gì thế?” Lục Tĩnh Xuyên vội hỏi.
“Mẹ vừa mới kê đơn thuốc cho thầy của con, trị liệu những vết thương bệnh vũ, đây là đợt trị liệu tháng đầu tiên. Con đi mua dược liệu về trước, mấy ngày tới mẹ sẽ chế tạo thành thuốc viên, để ông ấy mang theo bên người uống thuốc đúng hạn.”
Vừa nghe nói là kê thuốc cho thầy, Giang Vận lập tức hỏi ngay: “Dì Bạch, ông già này có rất nhiều bệnh cũ và vết thương cũ, có thể điều trị tốt sao?”
“Đương nhiên là không thể nào chữa khỏi được, hiện tại uống thuốc còn coi như là kịp lúc, cứ chữa trị từ từ quanh năm suốt tháng, già rồi cũng không đến mức sẽ chịu khổ.” Bạch Thủy Tiên chỉ có thể trả lời như thế.