Năm xưa khi nhà họ Cung xảy chuyện, nhà họ Hàn mặt ở kinh đô, lúc đó cha Hàn đang đóng giữ ở bộ đội phía đông, chờ đến khi bọn họ nhận tin tức cả gia đình nhà họ Cung gặp nạn thì là chuyện của nửa tháng , hai cha con bọn họ vội vàng chạy về kinh đô, nhưng dấu vết sự cố đều dọn dẹp sạch sẽ.
Cha của ông cũng chút hiểu về năng lực của chú Cung, cha của ông vẫn luôn tin rằng bộ nhà họ Cung đều c.h.ế.t trong biển lửa, ông cũng tin Cung Vãn Đường chết, mấy năm nay bọn họ vẫn luôn điều tra tìm kiếm.
Bạch Thủy Tiên nâng chung lên, nhẹ nhàng cụng ly với bọn họ, cũng kể chuyện thú vị lúc còn nhỏ: “Lúc còn nhỏ chúng thường xuyên chơi chung với , nhà họ Hàn bốn đứa con trai, Hàn Tế là nhỏ tuổi nhất, nhà của thì hai trai một gái, hai . là nhỏ tuổi nhất, còn la con nít, khi còn nhỏ đến nhà họ Hàn chúc tết, luôn sẽ là nhận nhiều kẹo và bao lì xì nhất.”
“Sáu bọn họ cộng cũng nhiều bằng , năm nào cũng hâm mộ ghen tị chơi với nữa nhất là Hàn Tế đó, lúc ấn tượng sâu sắc, một năm tức giận chống nạnh cản cửa, cho nhà, còn uy h.i.ế.p bắt chia cho một nửa, nếu chia thì chơi vơi .”
“Ha ha ha…”
Nói đến những chuyện thú vị khi còn nhỏ, đều , mặt Hàn Tế cũng lộ một chút ý .
Giang Vận là vui vẻ nhất, xong còn trêu chọc ông : “Ông già, ông độc cả đời là đáng đời mà.”
Hàn Tế: “…”
“Ha ha ha… Ha ha ha…”
Quý Duy và Lục Tĩnh Xuyên to, suýt chút nữa vỗ bàn bôm bốp, nhưng hai bọn họ dám khiêu khích ông như thế, chỉ tiểu sư mới dám.
Cung Linh Lung cũng vui vẻ nắc nẻ, cô thật sự thích tính cách của Giang Vận, hai bọn họ thật đúng là đồng đạo, thích nhổ lông đầu lão hổ nhất.
“Ăn cơm của con .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-450.html.]
Bị học trò chọc trúng điểm yếu, Hàn Tế nghiến răng, bưng ly rượu lên cụng ly với mấy tư lệnh Chu.
Bạch Thủy Tiên cũng quá nhiều chuyện thú vị khi còn nhỏ, nhiệt tình mời ăn cơm.
Lục Tĩnh Xuyên liên tục gắp đồ ăn cho Cung Linh Lung, thấy bụng cô sôi lên từ lâu , gắp mỗi món một ít bỏ trong chén cho cô, múc một chén canh gà nóng hổi để sang một bên chờ canh nguội.
“Chậc chậc.
Giang Vận chằm chằm hai bọn họ, thấy trong mắt nhị sư chỉ vợ, cô mà liên tục cảm thấy mới lạ chậc lưỡi, nhỏ với Quý Duy ở bên cạnh: “Đại sư , nếu em tận mắt thấy thì dám tin đây chính là đại ma vương Lục Tĩnh Xuyên ?”
“Em hiểu cái gì gọi là thiết hán nhu tình hả?” Quý Duy cũng khẽ đáp .
“Anh cứ như hiểu lắm .”
Giang Vận nhanh chóng cho một ánh mắt khinh bỉ, còn đ.â.m thêm một đao: “Nếu như hiểu thì cũng đến mức từng tuổi mà vẫn cứ cô đơn một .”
Quý Duy gặp sư của nhiều hơn, quen với việc cãi với cô : “Em cần lo cho , cứ lo cho , nhanh chóng tìm một đàn ông gả . Thầy và chuẩn sẵn của hồi môn cho em , chỉ cần em dẫn theo một đàn ông về, và thấy lập tức tặng cả em lẫn đệm chăn của em ngoài.”
Giang Vận nghiến răng nghiến lợi : “Anh cần thiết vội vàng đuổi em như thế ?”
“Cần chứ, hiện tại càng cần thiết hơn, đuổi em , thầy mới tiện tính toán.” Quý Duy tủm tỉm .
Da mặt Giang Vận co giật, cô hiểu ám chỉ cái gì, thở dài : “Ông già thối cũng đến lúc cưới vợ , nếu kéo dài nữa thì sẽ thành một ông già họm hẹm tóc trắng xóa mất, lúc đó thì sẽ ai thèm thật.”