Lúc nãy đến giờ , Giang Vân cũng việc tư nữa, dậy cầm miếng dưa hấu mà Lý Tuyên đưa qua : “Linh Lung, chị , em dạo khắp thành phố, năm giờ rưỡi em đến tìm chị, tối nay em đến nhà chị ở, ở nhà nghỉ nữa.”
“Được , chờ chị tan ca , hai chúng cùng xe buýt về bộ đội.” Cung Linh Lung .
Đây là đầu tiên Giang Vân đến thành phố Hán, lúc nãy mượn xe đạp của Cung Linh Lung chạy khắp nơi dạo, đường ít bàn tán chuyện nhà họ Tiết, lập tức chạy mua một tờ báo bản địa thành phố Hán mới nhất.
“Đây là ai chơi lưng nhà họ Tiết thế ?”
Trên báo chí đăng vụ án thảm thiết xảy ngày hôm qua của nhà họ Tiết, nhưng mà báo chỉ giới thiệu đơn giản, cô lập tức đầu xe đạp, chạy đến khu vực xung quanh bệnh viện hỏi thăm tình hình kỹ càng tỉ mỉ.
Chờ đến khi cô chạy đến cửa bệnh viện, lúc thấy Tiết Hải Huy mang theo khăn tang ngoài tiễn một vài vị cán bộ cấp cao ngoài, biểu cảm của ông tràn ngập đau đớn khổ sở, vợ con của ông cũng theo bên cạnh, nào cũng đều đang lau nước mắt.
Giang Vân thấy vết m.á.u ở bên ngoài bệnh viện vẫn còn rửa sạch, máy kéo gây tai nạn vẫn còn đậu ở nơi , lập tức âm thầm tìm các quần chúng hóng chuyện ở xung quanh hỏi thăm tình huống.
Giờ phút nhà họ Tiết chỉ đau khổ mà còn sợ hãi, hiện tại bọn họ gần như xác định là kẻ thù nào đó đang âm thầm trả thù bọn họ.
Từ khi sự việc ngay hôm qua phát triển đến bây giờ, bọn họ cũng dám rời khỏi bệnh viện, cũng dám ngoài một , cho dù chuyện gì đó cực kỳ thì đều sẽ nhờ của ủy ban cách mạng và đồng chí của đồn công an theo bên cạnh bảo vệ .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-434.html.]
Bà già họ Tiết chết, hai vợ chồng Tiết Hải Bình vốn dĩ đưa đến ngục giam giam giữ cũng đưa đến bệnh viện, nhưng mà hai vợ chồng đều mang theo còng tay, vẫn luôn trốn trong phòng bệnh ngoài.
Ngày hôm qua ông già họ Tiết và Tiết Hải Hồng cấp cứu bảo vệ tính mạng, chỉ điều một thì tàn phế, còn giường tĩnh dưỡng nửa năm, nếu như phục thì chỉ e là cả đời cũng sẽ thể rời thuốc men.
Giang Vân canh đúng giờ tan ca chạy về văn phòng, Cung Linh Lung thấy hai tay của cô đều xách theo túi lưới to đùng, trong túi còn nhét đầy đồ, vai còn cõng theo một cái ba lô màu xanh quân đội, : “Em nhiều hành lý thế ?”
“Em quá nhiều hành lý, cái ba lô vai là đựng hết , mấy cái là mua cho chị.”
Lúc nãy Giang Vân mới chạy đến cửa hàng quốc doanh mua sắm, mua sữa bột và sữa mạch nha cho cô, còn các loại đồ bổ như táo đỏ long nhãn khô vân vân, ngoài còn một ít vải bông và len sợi.
Cô vỗ túi lưới bên trái, vô cùng hào sảng : “Đầu năm nhóc con sẽ đời, lúc đó thời tiết còn khá lạnh, em mua một ít len sợi, chừng nào rảnh thì chị dệt hai cái quần lông dày cho nhóc con. Em cô, chỉ giỏi mỗi khoản lên chiến trường chiến đấu, mấy chuyện nhà như dệt áo lông gì hết, chỉ thể để chị đích thôi.”
“Cảm ơn em.”
Cung Linh Lung hào phóng nhận lấy, sờ nhẹ phần bụng bằng phẳng của : “Mọi đều thương nhóc con , nhóc cũng quá hạnh phúc .”
“Công việc của nhị sư khá đặc biệt, thường xuyên ngoài chấp hành nhiệm vụ, chị ở trong nhà nhớ ăn uống đầy đủ, đối xử với cơ thể của , nếu chị chuyện gì cần giúp đỡ thì liên lạc với em bất cứ lúc nào.” Giang Vân dự tính sẽ ở bên một đoạn thời gian, giao lưu tình cảm với cô.
Hai trò chuyện, chờ Cung Linh Lung xong công việc cuối cùng, hai vội vàng bắt xe buýt về.