Nghe lời , Bành Ngọc Ni kéo khóe môi chua xót, trong mắt cũng rưng rưng: “Em hai, em đừng những lời , Vĩ Dân, Vĩ Kỳ và Tư Tư còn nhờ em quan tâm chăm sóc nhiều hơn. Nếu em gì cần giúp, chỉ cần chị thể , chị sẽ trốn tránh.”
Cung Linh Lung trong góc yên lặng lắng bọn họ chuyện, cô thật sự ngờ rằng thời khắc quan trọng ngày đầu óc của Bành Ngọc Ni tỉnh táo đến thế, nhưng mà bọn họ nghĩ đến thù riêng thì cũng chẳng tác dụng gì.
Trong hơn hai mươi năm qua, Tiết Hải Huy bò đến nhanh như thế, chắc chắn đạp lên vô xác c.h.ế.t của , lẽ ông chỉ một nhà họ Cung là kẻ thù mà còn nhiều kẻ thù khác ở lưng lăm le hành động.
Hiện tại đang hành động ở kinh đô, hai con bọn họ sẽ cách gian hợp tác với một .
Thấy bọn họ chia ăn hết phần canh , đến cả Tiết Hải Lâm cũng ăn một chút, Cung Linh Lung hài lòng rời , vội vàng chạy sang đối diện tập hợp với .
Nửa tiếng , Tiết Hải Huy khỏi bệnh viện, hai ông bà già nhà họ Tiết và mấy đứa con cháu khác theo sát phía , lúc nãy bọn họ thảo luận xong tối nay sẽ rời , hiện tại đang về nhà sửa soạn hành lý.
Mấy thanh niên trong nhà họ Tiết đều đạp xe đạp đến, bọn họ rời để lấy xe, hai ông già và Tiết Hải Huy, còn hai vợ chồng Tiếu Hải Hồng ở bóng râm bệnh viện chờ đợi, Bành Ngọc Ni cũng ngoài với bọn họ, bà ở trong phòng bệnh chăm sóc cho Tiết Hải Lâm.
Hai con Bạch Thủy Tiên gốc cây bên cạnh bảng thông báo ở đối diện, cả hai đều đội mũ rơm, lúc nãy bọn họ đến tiệm cơm quốc doanh ăn trưa , đang chuẩn về văn phòng, lúc ngang qua lúc thấy nhà họ Tiết ngoài.
Nhìn thấy Tiết Hải Huy, hận ý trong lòng Bạch Thủy Tiên sôi trào, nhưng bà cũng mất lý trí, báo thù cần tiến hành từng bước từng bước một.
Hiện tại trả thù ba em nhà bọn họ cũng coi như là cắt mấy miếng thịt trong tim của ông , chờ tương lai về kinh đô, bọn họ ép sát từng bước một, chắc chắn sẽ nhổ tận gốc nhà họ Tiết, để bọn họ xuống chuộc tội với cha và các của bà.
“Mẹ, chúng về thôi.”
Cung Linh Lung ý định theo dõi nữa, kéo bà chuẩn rời , dự định về văn phòng ngủ trưa một chút.
Bạch Thủy Tiên đang định gật đầu, tiếng máy kéo “tạch tạch tạch” ầm ầm lọt tai, bà thoáng nghiêng đầu thấy một chiếc xe máy kéo cũ nát kéo theo mấy khúc gỗ từ đầu phố xa lao đến, chiếc xe chạy nhanh, đầu xe nhắm thẳng về phía đám Tiết Hải Huy đang .
Mà giờ phút gương mặt của tài xế lộ vẻ văn vẹo dữ tợn đầy quyết tuyệt kiên quyết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-428.html.]
“Chú hai, nguy hiểm! Chạy mau!”
“Cha , tránh !”
“...”
Dưới ánh nắng chói chang của mặt trời, nhà họ Tiết thét chói tai nhắc nhở , cuối cùng bao phủ trong tiếng gào vô cùng thê thảm.
“Loảng xoảng…”
Máy kéo đụng đám đông, tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên ngừng, còn kèm theo mấy tiếng vang lớn do khúc gỗ từ xe lăn xuống.
Hiện trường vô cùng lộn xộn, m.á.u tươi văng tung tóe khắp nơi.
Xung quanh lặng im đến nửa giây, vang lên tiếng thét chói tai và tiếng kêu cứu của nhà họ Tiết và tiếng kêu to đầy khủng hoảng của qua đường.
“A!”
Đây là một con đường lớn, bình thường nhiều , lúc nãy sự cố phát sinh quá đột ngột, ít sợ đến mức chạy nháo nhào.
Chờ đến khi lấy tinh thần quan sán thì thấy vài bên trong vũng m.á.u còn nhúc nhích, một ít đồng chí nữ nhát gan sợ hãi đến mức mặt mày trắng bệch, liên tục hét ầm lên lui .
“Cha !”
“Ông nội, bà nội, cô!”
Tiếp theo đó, khắp con phố đều tràn ngập tiếng kêu thê lương thảm thiết, còn tiếng kêu to đầy hoảng sợ của Tiết Hải Huy: “Bác sĩ, bác sĩ, mau tới, mau tới đây cứu !”