Thập niên 70: Quân tẩu đanh đá ngược tra vả mặt - Chương 412
Cập nhật lúc: 2024-11-14 13:34:01
Lượt xem: 32
Cậu bé không muốn ở lại nhà họ Tiết, sợ mình sẽ lại bị đánh, ôm chặt lấy cô ta khóc: “Mẹ, con không cần cha, không cần cha, con chỉ muốn mẹ, con không muốn rời xa mẹ.”
Con trai muốn đi theo cô ta, nhưng Văn Thiến lại không thể nào bảo đảm mình có đủ năng lực để nuôi lớn thằng bé, thật ra cô ta cũng không nỡ xa con trai, ôm cậu bé nức nở khóc rống.
Hai mẹ con bọn họ khóc bù lu bù loa, nhưng người nhà họ Bành lại chẳng thương hại bọn họ chút nào, thái độ của ông cụ Bành vô cùng lạnh nhạt: “Hải Lâm, con nghĩ như thế nào về yêu cầu của người phụ nữ này?”
Tiết Hải Lâm nhìn về phía Văn Thiến đã bị đánh đến mặt mày bầm dập, còn có ánh mắt tràn ngập sợ hãi của con trai, trong lòng cũng rất không nỡ, trong khoảng thời gian ngắn cũng im lặng không nói gì nữa.
“Được rồi, cậu không cần nói gì nữa.”
Ông cụ Bành cũng không làm khó ông ta, đơn phương quyết định thay bọ họ: “Sáng ngày mai cậu và Ngọc Ni đi xử lý thủ tục ly hôn đi.”
“Ba đứa nhỏ, Vĩ Dân và Vĩ Kỳ theo họ Tiết của con, Tư Tư sửa thành họ Bành.”
“Bắt đầu từ ngày mai, Tư Tư là cháu gái nhà họ Bành, không cần nhà họ Tiết phải bỏ tiền ra nuôi nấng.”
“Còn chuyện sau này ba anh em bọn họ báo hiếu lại hai đứa, cha sẽ không nhúng tay vào, ba anh em bọn nó tự thương lượng quyết định với nhau đi.”
Thấy thái độ của nhà họ Bành kiên quyết như thế, thậm chí đến cả con cũng đã chia xong rồi, bà già họ Tiết cảm thấy bọn họ không chịu để nhà họ Tiết vào trong mắt, lập tức nhảy dựng lên nói: “Anh sui, đúng là Hải Lâm đã làm sai, nhưng hiện tại nó cũng đã nhận ra lỗi của mình rồi, nó cũng đã hứa với Ngọc Ni là sẽ chung sống hòa thuận lại, chúng ta là người lớn, lẽ ra không nên xen vào chuyện nhà của bọn nó mới đúng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-412.html.]
“Ngoài ra, ông cứ nhất quyết muốn cho bọn nó ly hôn, vậy chẳng phải là làm người ngoài xem trò hề của nhà chúng ta sao?”
“Hôm trước Hải Lâm đã giải thích với người ngoài rằng Văn Thiến là vợ của em họ, sau đó Ngọc Ni lại ly hôn với nó, vừa mới bịt miệng người ngoài xong, làm như thế chắc chắn sau này lại sẽ có người nói ra nói vào tiếp.”
Thấy bà ta lại có thể nói ra những lời này, mỗi câu đều đang chỉ trích con gái mình, mặt ông già họ Tiết đen như mực: “Sao nào, Tiết Hải Lâm đi ra ngoài tằng tịu dang díu với người khác, bây giờ còn bắt nhà họ Bành chúng tôi đứng ra giữ mặt mũi cho nó? Hiện tại người nhà họ Tiết đều đã c.h.ế.t sạch hết rồi sao?”
“Anh sui, bà già nhà tôi không biết ăn nói, ông đừng chấp nhặt với đàn bà.”
Ông già họ Tiết vội vàng đứng ra giảng hòa, cũng quát mắng bà già nhà mình: “Bà không biết nói chuyện thì ngậm miệng lại cho tôi.”
Bà già họ Tiết còn muốn nói thêm gì nữa, nhưng ông già họ Tiết đã trực tiếp giơ tay ngắt ngang, giọng điệu rất lạnh nhạt: “Tôi nghe Vĩ Kỳ nói chị sui rất là thương thằng cháu nhỏ, nhà họ Bành chúng tôi sẽ không làm chuyện khiến người khác khó xử, cũng phiền chị sui nể tình con gái Ngọc Ni của tôi đã sinh cho nhà họ Tiết ba đứa con, đừng có đổ hết mọi tội lỗi xấu xa lên đầu của nó.”
Mặt bà già họ Tiết cứng đờ nói: “Anh sui, tôi không có trách mắng gì Ngọc Ni, trong nhà cứ liên tục xảy ra chuyện không hay, tôi cũng là quá sốt ruột.”
“Tôi không quan tâm chị sui là quá sốt ruột hay là vì lý do gì, tôi chỉ muốn nói cho bà một câu, tôi vẫn còn chưa chết, nhà họ Bành cũng chưa sụp, cho dù con gái nhà họ Bành có làm sai thì cũng sẽ có người lớn trong nhà họ Bành đứng ra dạy dỗ trách mắng.”
“Con trai nhà họ Tiết mấy người làm sai, gây họa, nhà họ Tiết mấy người tự đi mà chùi đ.í.t cho nó, nó sống hay c.h.ế.t là chuyện của mấy người, không liên quan gì đến Bành Ngọc Ni và nhà họ Bành cả.”
Ông cụ Bành lộ ra vẻ mặt vô cùng tức giận ánh mắt khi nhìn về phía Tiết Hải Lâm tràn ngập tức giận và thất vọng, nhưng cũng nể tình ba đứa cháu ngoại nên không chỉ trích răn dạy ông ta, chỉ nói với con gái và cháu gái: “Ngọc Ni, Tư Tư, hai đứa đi dọn dẹp hành lý đi, tối nay chúng ta đi ngay.”
Ông ta cũng không cho những người khác có cơ hội nói chuyện, lại nói với Tiết Vĩ Dân: “Vĩ Dân, con đến phòng sách với ông nội, ông nói chuyện khác với con.”