Thập niên 70: Quân tẩu đanh đá ngược tra vả mặt - Chương 403
Cập nhật lúc: 2024-11-14 13:31:27
Lượt xem: 18
Thấy cô ta bị cào mặt toàn là máu, Tiết Hải Lâm cũng không nỡ nhìn tiến lên kéo Bành Ngọc Ni nói: “Được rồi, đừng đánh nữa.”
Bành Ngọc Ni vốn dĩ đang tức giận, thấy ông ta còn bảo vệ con hồ ly tinh này, lửa giận trong lòng bùng nổ, trở tay tát thẳng vào mặt ông ta.
“Bốp!”
Tiếng vang vô cùng vang dội.
Đây đã là cái tát thứ ba.
Tiết Hải Lâm là một người đàn ông rất sĩ diện, hiện tại ông ta đã bụm mặt, hai mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào bà ta, giọng nói âm u đến đáng sợ: “Bành Ngọc Ni!”
“Tiết Hải Lâm, tôi nhịn ông suốt một ngày rồi, ông là tên khốn nạn, ông dám làm ra loại chuyện không biết xấu hổ này, còn đẻ ra thằng con hoang này, tôi tát ông vài cái không lẽ quá đáng lắm sao?”
Núi lửa giận dữ của Bành Ngọc Ni hoàn toàn phun trào, giờ phút này bà ta coi ông ta giống như kẻ thù, nhào về phía ông ta giống như một kẻ điên, đánh đ.ấ.m ông ta điên cuồng.
Hai anh em Tiết Vĩ Kỳ cột chắc thằng bé xong đi ra ngoài, thấy cha mẹ đang đánh nhau, lập tức chạy đến kéo mẹ ra.
“Tư Tư, em kéo mẹ lại, để anh đánh cái thứ đê tiện không biết xấu hổ này.”
Tiết Vĩ Kỳ là người có tính cách âm độc nhất trong ba anh em, trước khi vào đơn vị cơ quan làm việc thì từng là đội trưởng đội đeo băng tay đỏ, anh ta có rất nhiều cách để xử lí một người, dùng một tay túm lấy Văn Thiến mặt mũi bầm dập lên, kéo cô ta xuống tầng hầm giống như kéo một đống rác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-403.html.]
“Vĩ Kỳ.”
Không ai hiểu con bằng cha, Tiết Hải Lâm biết rất rõ thủ đoạn của con trai, lập tức bò dạy đi qua đó ngăn cản.
Hiện tại Tiết Vĩ Kỳ có tình cảm rất phức tạp với ông ta, hạ thấp giọng quát khẽ với ông ta: “Cha, cha có biết nếu chuyện của con nhỏ đê tiện và đứa con hoang này bị vạch trần thì nhà của chúng ta sẽ có hậu quả như thế nào không?”
Tiết Hải Lâm đương nhiên là biết, sáng nay lúc ảnh chụp bị tiết lộ ra ngoài thì ông ta đã hối hận rồi, nhưng hối hận cũng không có tác dụng gì.
“Vĩ Kỳ, cha biết lỗi rồi, cha sẽ sắp xếp cho hai mẹ con bọn họ ổn định, sẽ không làm cho bọn họ hại nhà của chúng ta.”
Lúc này Bành Ngọc Ni đã ổn định lại, vừa lăn vừa bò xông đến, hai mắt đỏ ngầu, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đưa đi? Tiết Hải Lâm, ông đừng có mà mơ, ông đừng mơ đưa con nhỏ đê tiện này đi đâu!”
Tiết Hải Lâm nhìn thấy hiện tại bà ta giống như một mụ điên là lập tức cảm thấy chán ghét, cũng không dám nói gì kích thích bà ta, chỉ đành cố gắng bình tĩnh hiền hòa nói: “Ngọc Ni, chuyện này là lỗi của anh, anh xin lỗi em, em có giận dỗi gì thì có thể phát giận với anh, sau này anh nhất định sẽ đền bù cho em.”
“Còn chuyện hai mẹ con bọn họ thì nhất định phải đưa bọn họ đi, để bọn họ ở lại trong nhà sẽ hại c.h.ế.t gia đình mình.”
Lúc trước ông ta đồng ý cho hai mẹ con Văn Thiến dọn đến nhà bọn họ ở là vì muốn chặn họng mấy lời ra tiếng vào của người ngoài, nhưng ông ta không có ý định cho bọn họ ở lại trong nhà quá lâu.
Ông ta quá hiểu biết Bành Ngọc Ni, nếu để cô ta sống dưới mí mắt bà ta, dựa theo tính cách của bà ta thì chắc chắn sẽ ra tay tra tấn xử lý bọn họ, nói không chừng sau này còn sẽ dùng chiêu trò gì đó để g.i.ế.c c.h.ế.t bọn họ.
Văn Thiến có tính cách ngoan ngoãn lại dịu dàng, khác hoàn toàn với Bành Ngọc Ni, ông ta còn có một chút tình cảm với Văn Thiến, nếu không thì cũng đã không cho phép cô ta sinh con của mình rồi.
Cô ta cũng rất biết cách dạy dỗ con cái, hai mẹ con đều rất ngoan ngoãn nghe lời, cũng không gây chuyện làm phiền ông ta, cũng không đưa ra yêu cầu quá đáng gì đó, mọi chuyện đều nghe theo lời ông ta, lúc ông ta bực bội buồn rầu còn sẽ nhỏ nhẹ khuyên nhủ an ủi.