Thập niên 70: Quân tẩu đanh đá ngược tra vả mặt - Chương 386
Cập nhật lúc: 2024-11-14 13:21:19
Lượt xem: 22
Trong không gian có củi có nồi, có dầu muối tương giấm, trong thau còn có không ít xương sườn thịt heo, trong tủ còn có mì và trứng gà.
Cung Linh Lung cắt nửa cân thịt quăng vào nồi, xào vài cái cho thơm rồi đổ nửa ca nước vào trong, sau đó lại chạy ra vườn rau hái một ít rau xanh.
Thời buổi này chén đều là chén gốm, cô nấu một chén mì thịt heo to đùng, bên trên còn chất một đống rau, ngồi ở bên cạnh cái bàn nhỏ cũ nát, liên tục hút mì nhai ngấu nghiến.
“Cuối cùng cũng no rồi.”
Cung Linh Lung sờ cổ họng, ăn xong chén mì to này, cô cảm giác no đến mức đồ ăn muốn tràn lên cổ họng.
Ăn no, bụng không còn sôi, cô cũng hết buồn ngủ.
Rửa sạch chén, lại nghĩ cô đã bỏ móng heo và nội tạng heo trong chậu vài bữa rồi, tối nay cầm đi kho luôn đi, chờ ngày mai quay về thành phố Hán, cô lại tranh thủ thời gian mang một ít cho mẹ.
Nói là làm, cô bỏ thêm một ít củi to vào bếp, quăng hết thịt và nội tạng heo vào trong nồi, cũng quăng hết toàn bộ gia vị mà không gian có vào trong, sau đó đậy nắp lại từ từ hầm.
Trước khi đi ngủ, Cung Linh Lung còn trộn một chén thịt kho ăn, ăn uống no đủ rồi mới đi ra ngoài ngủ.
Sáng hôm sau vẫn cứ bận rộn như thế, Cung Linh Lung lái xe đi đến một trấn ở khá xa đưa vật tư, lúc quay về vừa đúng giờ ăn cơm trưa, cơm nước xong lập tức khỏi hành quay về thành phố Hán.
Mọi người tàu xe mệt nhọc quay về thành phố Hán, bí thư Nghiêm và các lãnh đạo đều đặc biệt gọi tên Cung Linh Lung để khen ngợi, chờ bàn giao công việc xong xuôi, cho bọn họ tan ca về nhà sớm.
Cung Linh Lung đạp xe đạp chạy đi tìm hai anh em nhà họ Diêu trước, lúc trước cô tìm bọn họ đặt heo con, sau đó lại phải đi cứu tế đột xuất, cô chỉ đành dời thời gian giao dịch lại, lần này vừa về là lập tức đi giải quyết chuyện này ngay.
Xử lý xong chuyện này, cô lại đến viện điều dưỡng, trước khi đi cứu tế cô đã gọi điện thoại cho mẹ, hiện tại cô đã về, cũng phải đi báo bình an với bà.
“Nè, ông làm cái gì đó hả?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-386.html.]
Cung Linh Lung đeo ba lô đi đến trước cửa ký túc xá, nhìn thấy một người đàn ông đang dồn mẹ của cô vào một góc tường, còn đang táy máy tay chân, mà mẹ của cô thì đang lộ ra vẻ mất kiên nhẫn chỉ trích, cô lập tức đi lên.
“Linh Lung.”
Bạch Thủy Tiên thấy cô đã về, biểu cảm mất kiên nhẫn đã biến thành vui sướng hỏi: “Con vừa mới về sao?”
Cung Linh Lung gật đầu, thấy người đàn ông đang chặn đường mẹ cô quay đầu lại, người kia tai to mặt lớn toàn mỡ với mỡ, ăn mặc cũng ra dáng con người lớn, cô tiện tay cầm lấy cây gậy trúc làm sào phơi đồ ở bên cạnh, đánh mạnh về phía cái mặt mập của ông ta.
“A!”
Cô đột nhiên đánh người, đối phương không hề đề phòng chút nào, cây gậy trúc kia vừa lúc lại đánh trúng má của ông ta, đau đến mức ông ta lập tức ôm mặt hét lên.
Ông ta vừa kêu lên, xung quanh lập tức có đóng tĩnh, có không ít người lú đầu ra.
Cung Linh Lung nhìn thấy đằng sau cửa kính của văn phòng có người, đằng sau đống đệm chăn đang phơi cũng có người đang trốn, thậm chí còn có người trốn ở sau chậu hoa cách đó không xa. Bọn họ rõ ràng là đang trốn ở chỗ tối nhìn lén, đang dung túng tên heo mập này chặn đường mẹ của cô. Cô nổi giận đùng đùng, cầm gậy trúc quất đánh điên cuồng về phía tên đàn ông mập như heo này.
“Đồ lưu manh khốn nạn, ông còn dám chạy đến viện điều dưỡng chơi lưu manh, ông chán sống rồi đúng không?”
Cung Linh Lung vừa mở miệng đã lập tức đổ tội nghiêm trọng lên đầu ông ta, liên tục dùng gật trúng đánh vào sau lưng tên khốn này, cố ý cất cao giọng nói: “Thằng cha cha khốn nạn, ông còn dám táy máy tay chân với mẹ tôi ngay trước mặt công chúng, ông tưởng lãnh đạo trong viện điều dưỡng này đều c.h.ế.t hết rồi đúng không? Chơi lưu manh mà còn dám chạy đến tận chỗ này, ông ăn gan hùm mật gấu rồi hả?”
“A… Áu…”
Cô đánh rất mạnh, chẳng nương tay chút nào, liên tục đánh lia lịa hết cái này đến cái khác lên người ông ta, làm tên đàn ông mập như heo này chạy vắt giò lên cổ.
“Dừng tay, mau dừng tay!”
Bành Ngọc Ni đẩy mẹ từ trong phòng bệnh đi ra, đứng ở trước cửa kêu to.
Thấy Cung Linh Lung đuổi theo đối phương đánh khắp sân, hoàn toàn không thèm nghe lời kêu gọi của bà ta, Bành Ngọc Ni vội vàng kêu to với Bạch Thủy Tiên đứng tại chỗ: “Đồng chí Bạch, mau kêu con gái cô dừng tay lại.”