Thập niên 70: Quân tẩu đanh đá ngược tra vả mặt - Chương 381
Cập nhật lúc: 2024-11-14 13:17:19
Lượt xem: 21
Tối hôm qua lũ lụt bộc phát quá đột ngột, ven đường có rất nhiều nhà cửa bị nước cuốn trôi, còn có không ít người dân bị mất tích, chính phủ địa phương đang dùng toàn lực tìm kiếm cứu người, bên trên cũng điều bộ đội quân nhân đến chi viện.
Nhóm Cung Linh Lung chở lương thực, lều trại, nước uống và các vật tư khác đến, chủ nhiệm Dương phụ trách ở lại nơi này, mấy tài xế lại hỗ trợ vận chuyển vật tư.
“Linh Lung, cô chở xe vật tư này đến khu bộ đội đóng quân ở thôn Đại Liễu Thu đi, tranh thủ đưa đến trước giờ cơm trưa, bọn họ còn đang chờ lương thực để nấu cơm.”
“Được rồi.”
Chủ nhiệm Dương tìm một người dân bản địa biết đường dẫn đường cho cô, người dân bản địa này họ Cát, thấy người lái xe là một đồng chí nữ trẻ tuổi, vô cùng kích động nói: “Em gái, hôm nay tôi đã gặp được hai đồng chí nữ biết lái xe rồi, người còn lại là quân nhân, cô ấy cũng xinh đẹp giống cô, cô ấy lái xe còn lợi hại hơn cả đồng chí nam nữa, sáng nay là cô ấy lái xe cứu mọi người trong thôn của tôi đó.”
“Ồ? Đối phương đang ở thôn Đại Liễu Thụ hả?” Cung Linh Lung cười hỏi.
“Chắc là thế, chuyện này tôi cũng không rõ lắm, cô ấy đưa chúng tôi đi đến bên này rồi lại lái xe chạy đến nơi khác cứu người.”
Đồng chí Cát khá quen thuộc với khu vực này, có anh ấy dẫn đường, Cung Linh Lung vô cùng thuận lợi đưa vật tư đến thôn Đại Liễu Thụ, lúc giao tiếp với lãnh đạo bộ đội thì lấy chứng minh làm việc của mình ra: “Đồng chí quân nhân, chào anh, tôi tên Cung Linh Lung, là nhân viên của khu cứu trợ thuộc bộ phận dân chính thành phố Hán, đưa vật tư cứu viện đến đây.”
“Đồng chí Cung, vất vả cô rồi.”
Lãnh đạo bộ đội nhìn thấy giấy chứng nhận của cô, cười nói: “Mời cô xuống xe nghỉ ngơi một chút, tôi lập tức cho người xuống khiêng hàng hóa ngay.”
“Được rồi.”
Cung Linh Lung và người dân bản xứ cùng nhau xuống xe, cũng hỏi: “Đồng chí quân nhân, tôi mang lương thực rau dưa, lều trại và các vật tư sinh hoạt đến, các anh còn cần thứ gì không?”
“Đồng chí Cung, còn phải phiền các cô điều thêm một ít vật tư đến, bên phía trấn Đại Liễu Thụ đang dàn xếp cho hai ba vạn người dân gặp nạn, tạm thời đều được sắp xếp trong các thôn ở phía trước, về phương diện lương thực thì còn phải phiền các cô sắp xếp nhiều thêm một chút.”
Cung Linh Lung gật đầu đồng ý, hỏi một câu: “Chỗ các anh có máy nghiền gạo không? Lần này chúng tôi soạn vật tư quá gấp, đại đa số lương thực gom góp được đều là hạt thóc, còn chưa nghiền thành gạo.”
“Có, tôi sẽ bảo chính phủ trấn và công xã điều máy móc đến.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-381.html.]
“Được rồi, các anh mau dọn hàng hóa xuống đi, tôi lại đi vận chuyển lương thực đến cho anh.” Cung Linh Lung nói xong lập tức đi nhà vệ sinh.
“Ui cha.”
Cô vừa chạy vào trong nhà vệ sinh, bên trong trùng hợp cũng có một đồng chí nữ chạy ra ngoài, hai người đụng trúng nhau.
Hai người có chiều cao và dáng người tương tự nhau, trán đụng trán, cả hai đều đau đến suýt xoa, mỗi người đều ôm trán hô đau.
“Cô có bị làm sao không?”
Hai người đồng thanh hỏi, sau đó lại đồng thành trả lời: “Không có gì.”
Hai người lại đồng loạt ngẩng đầu lên, thấy trán đối phương đều đỏ lên, lại nhìn nhau cười.
Giang Vận ổn định lại trước cô, gương mặt hiên ngang nở một nụ cười sang sảng nói: “Ngại quá, tôi đi hơi nhanh, lúc nãy lại không nhìn đường, đụng trúng cô.”
“Cũng là do tôi không để ý.”
Cung Linh Lung bận rộn suốt một buổi sáng, đang muốn đi vệ sinh gấp, cũng không nói chuyện với cô ấy nữa, phất tay với cô ấy: “Tôi đi nhà vệ sinh trước, tạm biệt.”
“Tạm biệt.” Giang Vận phất tay với cô, cũng nhanh chóng rời đi.
Cung Linh Lung đi vệ sinh xong đi ra, hàng hóa trong xe tải đều đã được khiêng xuống hết, lập tức gọi người dân bản địa kia nói: “Anh Cát, lên xe, tôi chở anh về.”
Cô xoay đầu tại chỗ, đang định rời đi, lại nhìn thấy đối diện có một chiếc xe tải lớn, cô đành phải đậu xe lại tại chỗ nhường đường.
“Nè, bên kia là người phụ trách vận chuyển lương thực của bộ phận dân chính thành phố Hán sao?”
Tiếng nói quen thuộc từ trong chiếc xe đối diện truyền đến, Cung Linh Lung lập tức hạ cửa sổ xe xuống, lú đầu ra ngoài, cười nhìn về phía tài xế ở trong chiếc xe đối diện nói: “Đồng chí, tôi là nhân viên của khu cứu trợ thuộc bộ phận dân chính của thành phố Hán, bây giờ tôi chuẩn bị quay về huyện thành để vận chuyển lương thực đây.”