Thập niên 70: Quân tẩu đanh đá ngược tra vả mặt - Chương 380
Cập nhật lúc: 2024-11-14 07:14:11
Lượt xem: 20
Hai người lập tức vươn tay sờ, Dương Tiểu Lan ở bên cạnh cũng đi đến cẩn thận sờ thử, nhíu chặt mày lại: “Cái chăn này không ổn lắm, sao có chỗ rất dày, có chỗ lại hơi mỏng, nơi này hình như còn có cục gì đó, sờ không giống bông cho lắm.”
Chủ nhiệm Lưu của bộ phận hậu cần lập tức tháo con d.a.o nhỏ đeo bên hông xuống, rạch nơi mà Dương Tiểu Lan mới sờ, sau khi nhìn thấy bên trong thật sự không phải là bông mà chỉ là một đống vải vụn lung tung, bọn họ lập tức thay đổi sắc mặt ngay.
“Dừng lại, tạm thời không cần dọn số hàng hóa còn lại nữa.” Chính ủy Triệu lập tức hô to.
“Có chuyện gì thế?”
Tất cả mọi người đang dọn hàng hóa đều dừng tay lại, các chị dâu vội vàng chạy đến, sau khi nhìn thấy bên trong đêm chăn đều độn vải vụn, sắc mặt mọi người đều thay đổi kịch liệt, mồm năm miệng mười thảo luận kịch liệt.
“Tra!”
Chính ủy Triệu ra lệnh, niêm phong hết toàn bộ hàng hóa, bên phía bộ đội lập tức bắt đầu điều tra.
Các quân tẩu đến đây giúp đỡ đều tự giác không bàn tán quá nhiều, số hàng hóa còn lại cũng không cần khiêng nữa, mọi người đều tụ tập với nhau ra về.
Về đến nhà, Cung Linh Lung cảm giác lại hơi đói bụng, cô vào phòng lấy hai quả táo ra, rửa sạch sẽ rồi chia cho mẹ một quả, cắn vài hai ba cái đã gặm xong một quả táo.
Ngày mai cả hai mẹ con đều phải đi làm, ăn táo xong tắm rửa rồi lập tức về phòng đi ngủ.
Sáng sớm hôm sau, chuông báo thức còn chưa vang lên, Cung Linh Lung đã tỉnh lại, tỉnh lại vì quá đói.
“Sao dạo này mình ăn nhiều thế nhỉ?”
Cung Linh Lung bò dậy sờ cái bụng bằng phẳng của mình, mở đèn trên đầu giường lên, đứng dậy thay quần áo, lấy nước rửa mặt rồi lập tức gặm một quả táo.
Bạch Thủy Tiên vốn dĩ đã nói là sẽ dậy sớm nấu mì cá, nhưng chờ đến khi bà thức dậy thì Cung Linh Lung đã nấu mì xong rồi, cô lấy chén to nhất múc cho mình một chén đầy vung.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-380.html.]
Thấy đồ ăn trong chén của cô như sắp tràn ra ngoài, Bạch Thủy Tiên cười khẽ: “Linh Lung, con nấu nhiều như thế, có ăn hết không?”
“Mẹ, con đói bụng quá, sáng nay là đói đến ngủ không được, thức dậy đã ăn một quả táo rồi.”
Cung Linh Lung nói xong bắt đầu trộn mì, gắp một đũa mì to bỏ vào miệng, ăn xong nửa chén mì, bụng cô mới không tạo phản nữa.
Thấy cô ăn uống ngon miệng như thế, Bạch Thủy Tiên cũng không nghĩ quá nhiều, thong thả ung dung ăn phần của mình.
Sáng sớm cô chạy đến đơn vị, vừa mới rót nước vào bình nước xong, chủ nhiệm Dương đã vội vàng chạy đến nói: “Linh Lung, tối hôm qua có một khu vực ở huyện Tân Giang bên cạnh chúng ta đột nhiên bộc phát lũ lụt vỡ đê, gần mười vạn người dân ở cuối nguồn đều gặp nạn, cần phải đưa vật tư cứu viện qua đó gấp, cô có thể lái xe đường dài đi theo đội ngũ không?”
“Được.”
Tối hôm qua cô đã chạy tới chạy lui gần trăm dặn, Cung Linh Lung càng có kinh nghiệm hơn, cũng hỏi: “Chủ nhiệm Dương, chừng nào xuất phát?”
“Hiện tại đang khiêng vật tư lên xe, hai mươi phút sau xuất phát.”
Các lãnh đạo cấp trung và toàn thể nhân viên các khoa trong bộ phận dân chính đều bị điều động, chờ khiêng hết vật tư cứu viện lên xe rồi, mọi người lập tức lên xe xuất phát.
Cung Linh Lung là tài xế tay mới, lại không biết đường nên lái xe đi ở chính giữa, chủ nhiệm Dương lại khá tin tưởng vào tay lái của cô, ngồi ở ghế phụ lái chung với cô, còn có hai đồng nghiệp nam được tuyển dụng cùng đợt với cô ngồi ở hàng ghế sau.
Thời buổi này đường xá toàn là đường bùn, chỗ nào cũng toàn là ổ gà ổ vịt, lại còn là vùng núi sườn núi rất nhiều đường dốc quanh co. Lần này Cung Linh Lung lái xe đường dài cực kỳ cẩn thận, mãi đến hai tiếng rưỡi sau mới thuận lợi đi đến đích, cô cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
“Giỏi lắm.”
Bình thường chủ nhiệm Dương đều ít nói ít cười, lúc nãy khi ngồi trên xe cũng cực kỳ nghiêm túc, vô cùng tập trung không nói nhiều, sợ quấy rầy đến cô lái xe, chờ cô đậu xe lại ổn định rồi bà ấy mới giơ ngón cái khen ngợi cô.
Cung Linh Lung cong môi mỉm cười: “May mà không ảnh hưởng đến mọi người.”