Nhìn theo rời , hai con mới đóng cửa phòng , đạp hai chiếc xe đạp chạy đến căn cứ dược liệu ở cách đây mười mấy dặm.
Căn cứ dược liệu cũng trong khu vực quản lý của quân đội, tổng diện tích hơn một nghìn máu, đang việc ở nơi đều là quân nhân giải ngũ và nhà của bọn họ, quản lý cực kỳ nghiêm khắc, hai con bọn họ đến bên đăng ký thông tin , những thứ bọn họ mang đến cũng kiểm tra vài , xác định vấn đề gì mới cho bọn họ .
Lúc hai con bọn họ đạp xe chạy đến ký túc xá thì đều mệt đến mức thở hổn hển, may mà mới đến cửa ký túc xá thấy Thủy Hồng Kiệt.
“Kiệt Tử.” Bạch Thủy Tiên gọi .
“Dì Cung.”
Thủy Hồng Kiệt lập tức buông cuốc xuống, hì hì chạy đến mặt hai con bọn họ, xông đến mặt Cung Linh Lung gọi: “Chị Linh Lung.”
“Em cầm cuốc định việc ?” Cung Linh Lung hỏi .
“Dạ, em đến ruộng trồng thuốc giẫy cỏ.”
Thấy hai con bọn họ mang theo nhiều đồ đạc, yên và giỏ xe đạp đều chứa đầy, Thủy Hồng Kiệt ngại ngùng : “Dì Cung, chị Linh Lung, chỗ cái gì cũng , các lãnh đạo trong căn cứ còn phát cho nhà con một bộ đồ dùng sinh hoạt, ăn uống đều đến nhà ăn múc cơm, trong nhà thiếu gì cả, dì và chị đến đừng tốn kém nhiều như thế.”
“Dì cũng mua quá nhiều thứ, đều là một vài thứ để ông bà nội và cô của con điều dưỡng cơ thể.”
Thật Bạch Thủy Tiên chuẩn ít thứ, hỏi : “Kiệt Tử, ông bà nội của con hả?”
“Bà nội ở trong nhà, ông nội và cô , Bân Tử ở trong nhà chăm sóc bà nội.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-377.html.]
Hai con đẩy xe đạp theo nhà, nhà nơi đều xây bằng gạch xi măng và gạch đất, xây dựng vô cùng ngay ngắn, đất trống ở phía phơi đầy quần áo, mà cách đó xa là một sân phơi lớn, là phơi dược liệu, trong khí còn tỏa mùi thơm của thuốc đông y ngào ngạt.
“Vãn Đường, Linh Lung, hai đứa đến .”
Bà nội Thủy tiếng chuyện của hai bọn họ, duỗi dài cổ bên ngoài.
Bạch Thủy Tiên dùng cả hai tay xách theo đống đồ nhà, thấy cô dựa đầu giường, trong tay còn giấy bút, vội vàng qua đó : “Cô, trong thời gian cô nghỉ ngơi điều dưỡng cơ thể , việc .”
“Mấy ngày nay cô uống thuốc của em, cảm giác khỏe và tỉnh táo hơn nhiều , ở nhà rảnh rỗi việc gì nên mới tùy ý đại vài thứ.”
Thấy hai con bọn họ xách theo nhiều thứ như thế đến, Cung Linh Lung còn xách theo một cái túi to, bà nội Thủy vội vàng : “Vãn Đường, nơi , Tiểu Lục sắp xếp cho thầy cô thỏa, thầy cô thiếu gì cả, em cứ mang mấy thứ về , tự bồi bổ cho .”
“Cô, đây là em cố ý chuẩn cho thầy cô, cô và thầy, còn cả chị Mỹ Dung nữa, ba đều còn yếu, Kiệt Tử và Bân Tử đang tuổi ăn tuổi lớn, nhất định ăn uống tẩm bổ mới .”
Bạch Thủy Tiên đặt hết mấy thứ bà mang đến lên bàn, dặn dò với hai đứa nhỏ: “Kiệt Tử, Bân Tử, đây là sữa bột và sữa mạch nha, còn táo đỏ, đường đỏ và canxi, hai đứa cất tủ , mỗi ngày đều pha cho ông bà nội và cô uống đó."
“Trong đây còn một bình mỡ heo, năm cân thịt, hai con cá, hai con gà, hai mươi quả trứng, hiện tại thời tiết càng lúc càng nóng, mấy ngày nay nhớ hầm lên ăn ngay.”
“Nồi niêu chum vai đều là dưa muối và đồ , đống thì thể để lâu, cứ để đó ăn dần.”
“Túi là quần áo và giày, mỗi một bộ, lát nữa nhớ thử xem , nếu thì bảo chị Mỹ Dung chỉnh . Ngoài còn mấy miếng vải vụng, nhờ chị Mỹ Dung mấy món đồ lót quần xà lỏn gì đó.”
Nói xong bà xách theo một túi thuốc đưa đến mép giường: “Cô, con mang dược liệu hơn đến cho cô, xử lý xong hết . Cơ thể của dì bệnh quá lâu, dùng thuốc điều trị từ từ mới , lát nữa bảo thầy kê đơn thuốc sắc thuốc cho cô uống.”