Thủy Hồng Bân cũng chỉ mới mười bốn tuổi, đồn công an đang tìm bọn họ, mặt mày lập tức trắng bệch.
“Bân Tử, con đang chuyện với ai thế?”
Trong phòng vang lên một giọng già nua, Thủy Hồng Bân đầu , nhưng dám mở miệng trả lời ông .
“Đó là ông nội của em đúng ?” Cung Linh Lung hỏi .
Thủy Hồng Bân chuyện, gương mặt dần trưởng thành lộ chút hoảng loạn và sợ hãi.
Cung Linh Lung thấy dọa sợ, vội vàng trấn an: “Em trai, em đừng sợ, tuy rằng nhà họ Vu và nhà họ Mạnh báo công an, nhưng dạo gần đây bọn họ dính líu đến gián điệp, trong nhà vi phạm pháp luật bắt , hiện tại bọn họ đều đang điều tra, sẽ tốn quá nhiều công sức để tìm kiếm bọn em.”
Thủy Hồng Bân lời rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng chịu mở miệng hỏi: “Sao chị giúp chúng ?”
“Bởi vì của chị là học sinh của ông nội em, là của chị bảo chị đến tìm nhà em.”
Cung Linh Lung âm thầm lấy lọ thuốc mỡ trị bỏng từ trong gian , hỏi : “Đây là công thức thuốc bí mật gia truyền của nhà họ Thủy em, đúng ?”
Thủy Hồng Bân thấy lọ thuốc mỡ nào, mắt đỏ lên, gật đầu đồng ý.
“Em trai, em với ông nội của em, chị họ Cung, cung của cung điện, ông ngoại của chị tên là Cung Khải Châu, chị tên Cung Vãn Đường, là học sinh ở đại học kinh y công lập của ông .”
Thủy Hồng Bân nhớ kỹ tên cô , gật đầu : “Được , chị chờ một chút, với ông nội một tiếng.”
Không đến hai phút , một ông cụ đầu tóc hoa râm, lưng còng gầy yếu , ông bước đến, nhanh chóng mở cửa , dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu Cung Linh Lung: “Đồng chí, cô là con gái của Cung Vãn Đường .”
“Xin chào giáo sư Thủy, con tên là Cung Linh Lung.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-367.html.]
Cung Linh Lung tháo khẩu trang xuống, lộ gương mặt giống hệt gương mặt lúc còn trẻ.”
“Vãn Đường.”
Giáo sư Thủy thấy gương mặt cô, theo bản năng gọi tên học sinh.
mà ông nhanh chóng phản ứng , đây là Cung Vãn Đường, kích động bước lên hỏi: “Con gái, con là con gái của Vãn Đường thật ? Vãn Đường vẫn còn sống?”
“Giáo sư Thủy, lúc khi nhà ngoại của con gặp chuyện thì con may mắn chạy thoát ngoài.” Cung Linh Lung thêm quá nhiều, mở ba lô lấy một tấm ảnh chụp chung của hai con bọn họ cho ông xem.
Nhìn thấy học sinh trong ảnh chụp, giáo sư Thủy xác nhận, vội : “Con gái, con mau , chúng trong nhà chuyện.”
Căn nhà bọn họ ở nhỏ, trong phòng ánh sáng tối tăm, trong phòng khách bày một cái giường gỗ, ngoại trừ bàn thì còn bất cứ gia cụ nào nữa.
Giáo sư Thủy dẫn cô nhà, lộ một nụ chua xót: “Tiểu Cung, trong nhà đơn sơ, đến cả chỗ cũng , đành bắt con chuyện .”
“Giáo sư Thủy, mấy năm nay ông chịu khổ nhiều .”
Cung Linh Lung thấy ông mặc quần áo mỏng manh cũ nát, giữa mày tràn ngập vẻ khổ sở thể nào che giấu , trong lòng cũng cực kỳ khó chịu, trong phòng ngủ tiếng ho khan, vội hỏi: “Ngày hôm qua con nhờ điều tra chuyện của nhà ông, hiện tại tình trạng sức khỏe của bà Thủy và cô như thế nào ạ?”
“Con gái của mới đến thành phố Hán phẫu thuật , cơ thể khôi phục khá . Lúc bà nhà thương đến thần kinh cột sống, mấy năm nay đều là nửa tê liệt giường, lúc đó thể chạy chữa, cũng thuốc để điều trị, cơ thể càng lúc càng kém.”
Cung Linh Lung thấy Thủy Hồng Bân mở cửa phòng ngủ , vội : “Giáo sư Thủy, con thăm bà một chút.”
Thủy Hồng Bân đốt đèn dầu trong phòng lên, cho bà nội phận của cô, bà cụ Thủy nghiêng về phía cô, thở mong manh: “Đồng chí, con nhà bà ở nơi ?”
“Bà Thủy, lúc nãy con theo đuôi em trai đến đây.” Lúc Cung Linh Lung trả lời thì về phía Thủy Hồng Bân.
Thủy Hồng Bân nghĩ đến gây họa, cũng dám giấu ông bà nội, vội vàng thành thật kể chuyện đầu tuần và trai đánh Vu Nam và Mạnh Hiểu Dĩnh.