Thập niên 70: Quân tẩu đanh đá ngược tra vả mặt - Chương 357
Cập nhật lúc: 2024-11-14 07:00:43
Lượt xem: 21
Về đến nhà đã là chín giờ, bởi vì tối hôm nay phải biểu diễn tiết mục nên ăn cơm chiều rất sớm, tối hôm nay bận rộn như thế, Cung Linh Lung vừa về đến nhà bụng đã bắt đầu sôi lên.
Lỗ tai của Lục Tĩnh Xuyên rất thính, mỉm cười nói: “Linh Lung, em đi tắm đi, anh nấu mì.”
“Tĩnh Xuyên, không cần nấu mì, trên bếp có nấu cháo rồi.”
Bạch Thủy Tiên đã chuẩn bị sẵn bữa khuya rồi, bà đi vào phòng bếp, nhanh chóng bưng một cái ấm sành nóng hổi đi ra, nói với bọn họ: “Mẹ nấu cháo bát bảo. Mẹ cần ít đồ chua tìm mấy người Hỉ Mai đổi ít đậu nành đậu phộng, nấu một nồi cháo to, ăn không hết thì để dành ngày mai làm bữa sáng.”
Dùng lửa nhỏ chậm rãi nấu cháo gần ba tiếng đồng hồ, cháo bát bảo vừa mềm vừa đặc lại thơm phức, bình thường Lục Tĩnh Xuyên đều không thích ăn cháo nhưng cũng ăn hết hai chén to.
Tay của Bạch Thủy Tiên đã lành, bà dự tính ngày mai lại quay về viện điều dưỡng làm việc, hai vợ chồng son Lục Tĩnh Xuyên cũng phải đi làm, ăn cháo xong lập tức đi rửa mặt nghỉ ngơi.
Cung Linh Lung tắm rửa xong quay về phòng, mới vừa đóng cửa phòng lại, xoay người lập tức rơi vào một vòng tay ấm áp.
Đây lại là một ban đêm vô cùng triền miên.
Bình thường Lục Tĩnh Xuyên cũng sẽ suy xét đến chuyện ngày mai bọn họ phải đi làm, luôn sẽ cố khống chế một vài phần, nhưng tối nay anh lại buông thả hoàn toàn, đổi vô số tư thế, lăn lộn cô đến gần như sắp ngất đi mới ngừng lại được.
“Linh Lung, dậy thôi.”
Tối hôm qua quá mệt mỏi, buổi sáng đương nhiên là dậy muộn.
Lúc bị đánh thức, đầu óc Cung Linh Lung vẫn còn mơ mơ màng màng, lúc bị anh kéo dậy, cô vẫn còn ngây thơ hỏi: “Hôm nay phải đi làm sao?”
“Phải đi làm.”
Lục Tĩnh Xuyên nhìn mấy dấu vết rậm rạp trên người cô, ánh mắt sâu thẳm, vội vàng cầm quần áo mặc vào giúp cô nói: “Mẹ đã nấu bữa sáng rồi, mau dậy rửa mặt ăn sáng đi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-357.html.]
Cuối cùng Cung Linh Lung cũng lấy lại tinh thần, nghĩ đến tối hôm qua anh điên cuồng không biết tiết c.h.ế.t mà đòi lấy, còn bắt cô phải phối hợp, lại còn phải gọi anh là “yêu dấu”, gương mặt xinh đẹp của cô lập tức đỏ rực, giơ tay đánh mạnh lên vai của anh.
Cô đánh rất mạnh, Lục Tĩnh Xuyên bị đánh đau đến suýt xoa, trên mặt mang theo vẻ nịnh nọt: “Vợ ơi, anh sai rồi.”
“Tối nay lại tính sổ với anh.”
Cung Linh Lung cũng rất muốn tính sổ với anh ngay, nhưng toàn thân cô bủn rủn vô lực, khó chịu giống như mới bị người ta đánh một trận, lại còn phải vội vàng ăn sáng đi làm nên tạm thời tha cho anh trước.
Lục Tĩnh Xuyên cài cúc áo cho cô, nâng mặt cô lên hôn nhẹ nói: “Em thích trừng phạt thế nào cũng được.”
“Được rồi, anh mau rót nước cho em đi.”
Cung Linh Lung nhanh chóng rửa mặt xong, uống một ly nước không gian to, lúc đi ra ngoài thấy bữa sáng đã được bưng lên bàn, ba người đều nhanh chóng ăn sáng, ăn xong lại vội vàng đi làm.
Cô vừa mới đến văn phòng đã lập tức chạy đi tìm các đồng nghiệp khác hỏi thăm tin tức mới nhất.
Tuy rằng mặt ngoài chủ nhiệm Dương rất nghiêm túc, nhưng ngoài giờ làm việc lại rất hiền hòa thân thiết, bà ấy cũng sẽ tích cực tham dự vào đề tài mà mọi người cảm thấy hứng thú, hơn nữa trong tay bà ấy còn luôn có tin tức chính xác nhất.
Bình thường bà ấy đều sẽ đến đơn vị để ăn sáng, vừa ăn vừa chia sẻ tin tức cho bọn họ: “Mạnh Hiểu Hàng vì muốn bảo vệ tính mạng đã chủ động nộp lên hết toàn bộ số tiền đã đầu cơ trục lợi, tổng cộng là hơn mười ba vạn sáu nghìn. Ngoài ra còn khai ra người thuộc bộ phận mỏ than của tỉnh Tấn hợp tác với mình, có mười mấy cán bộ nhà máy quốc doanh bị dính líu, số tiền tham ô vượt qua hơn trăm vạn.”
“Má ơi!”
Ở thời đại mà một “đại gia vạn đồng” đều cực kỳ hiếm, thấy mấy người kia vi phạm pháp luật tham ô nhiều tài sản như thế, mọi người thật sự đều giật mình.
Hiện tại Cung Linh Lung đang rất tò mò muốn biết kết cục của Mạnh Hiểu Hàng, nhìn bà ấy hỏi thăm: “Chủ nhiệm Dương, anh ta như thế nào, có bị… cái đó không?”
Cô nói xong, cùng dùng tay tạo thành thế b.ắ.n “biu” một cái.
“Nhà họ Mạnh sẽ không để cậu ta ăn đậu phộng đâu.” Chủ nhiệm Dương cho cô một câu trả lời chắc chắn.