Lục Tĩnh Xuyên múc canh cho hai con bọn họ , hỏi: “Mẹ, Linh Lung, hai thích ăn mực ?”
Cung Linh Lung gật đầu, cô thích ăn mực, nhưng mà thời buổi mực đắt, trong cửa hàng quốc doanh ở thành phố lớn như thành phố Hán cũng chắc thể mua , con mực hôm nay bọn họ ăn chính là do chồng gửi từ kinh đô đến.
Bạch Thủy Tiên cũng thích ăn, ăn : “Mực nhiều dinh dưỡng, bổ thận dưỡng âm, bổ huyết kiện tì, nam nữ đều thể ăn, phụ nữ nên ăn nhiều hơn, nhất là trong lúc mang thai và ở cử, ăn nhiều sẽ cho sức khỏe.”
Thấy mực nhiều công hiệu như thế, phụ nữ mang thai và sinh đều thể ăn, Lục Tĩnh Xuyên thoáng qua cô vợ nhỏ của , lập tức lên kế hoạch: “Con một bạn ở gần biển, tổ tông cha đều là ngư dân, bọn họ thường xuyên ngoài bắt cá, con thư cho bạn, nhờ gửi cho chúng thêm ít mực. Linh Lung, em thể nấu ăn thường xuyên hơn.”
Bạch Thủy Tiên thấy chuyện gì con rể cũng đều nghĩ đến con gái, nhạt : “Tĩnh Xuyên, bình thường con huấn luyện cũng vất vả, lúc ngoài chấp nhận nhiệm vụ, chắc là cũng để một ít vết thương , con cũng ăn nhiều canh bổ dưỡng để điều trị cơ thể.”
“Dạ , chúng cùng ăn.”
Từ lúc Lục Tĩnh Xuyên mười sáu mười bảy tuổi nhập ngũ đến bây giờ, đó bởi vì biểu hiện quá xuất sắc nên điều động đội ngũ tinh , theo các tiền bối chấp hành nhiệm vụ nguy hiểm cơ mật, đúng là ít nhiều gì cũng một ít vết thương cũ và bệnh kín.
Lúc mỗi huấn luyện quá vất vả, những nơi từng thương đều sẽ đau ê ẩm, nhưng từ khi kết hôn đến bây giờ, các vết thương cũ của bao giờ đau nữa, cũng cảm giác cơ thể khôi phục đến trạng thái nhất.
Anh quy hết công lao lên vợ, nghĩ đến chuyện mỗi ngày vợ đều cẩn thận tỉ mỉ chuẩn ba bữa cơm mỗi ngày cho , lâu lâu hầm canh bổ sung dinh dưỡng, tối còn pha thuốc do vợ kê đơn cho uống, lẽ cơ thể của dần dần điều trị khỏe mạnh trong lúc hề .
Chỉ trong chớp mắt đến cuối tuần, buổi biểu diễn văn nghệ dời một tháng cuối cùng cũng bắt đầu .
Buổi biểu diễn văn nghệ tổ chức buổi tối, sáng sớm các quân tẩu nhận danh sách tiết mục mà đoàn văn công đưa đến, tiết mục diễn cảm thơ từ sẽ là tiết mục trình diễn thứ ba, tiết mục do đoàn ba biểu diễn là thứ sáu, buổi diễn thuyết cá nhân của Cung Linh Lung sẽ là tiết mục trình diễn thứ chính, còn điệu múa cổ điển đôi của hai sẽ là tiết mục lên sân khấu cuối cùng.
Lúc tập luyện thì các quân tẩu và mấy đứa nhỏ đều thả lỏng, nhưng đến lúc lên sân khấu, mỗi đều hồi hộp .
Ăn cơm trưa xong, đều tụ tập ở phòng họp tập luyện. Vương Ngọc Miêu mang đạo cụ đồ trang điểm đến, thấy đều hồi hộp đến mức tới lui, buồn chết: “Đừng căn thẳng như thế, thả lỏng .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-351.html.]
“Ui cha, cái chuyện lên sân khấu biểu diễn thật sự phù hợp với chút nào, thà là cuốc đất gánh phân.” Liêu Thu Hoa mặt ủ mày ê.
Cung Linh Lung thế bật , gọi tên cô đầu tiên: “Chị Liêu, chị đừng tới lui nữa, chị đây xuống, em tóc cho chị.”
“Tóc của chị mà còn gì nữa ?”
Liêu Thu Hoa lắc lư b.í.m tóc ngang vai của , sáng hôm nay cô cẩn thận thắt, cảm thấy còn khá xinh mà.
“Em đổi kiểu tết tóc khác cho chị.”
Cung Linh Lung kéo cô xuống ghế, lấy lược và một đống đồ cột tóc bện từ những sợi vải lụa màu sắc rực rỡ, vô cùng nhanh nhẹn và thành thạo thắt tóc kiểu chân rết cho cô .
“Woa, kiểu tết tóc thật đó.”
Vương Ngọc Miêu mới trang điểm cho hai bé gái xong, đến thoáng qua kiểu tết tóc mới , lập tức lên tiếng la to: “Linh Lung, chị giao tóc của chị cho em, em cũng tết kiểu cho chị nha.”
“Dạ .”
Cung Linh Lung gật đầu, cầm gương đưa cho Liêu Thu Hoa xem, để cô tự ngắm : “Chị Liêu, chị xem thử , hài lòng ?”
“Ui chu choa, cô vợ xinh trong gương là ai thế?” Liêu Thu Hoa da mặt dày .
“Ha ha…”
Các chị dâu và bọn nhỏ đều ầm lên.