Thập niên 70: Quân tẩu đanh đá ngược tra vả mặt - Chương 349
Cập nhật lúc: 2024-11-14 06:51:46
Lượt xem: 24
“Xảy ra chuyện gì?”
Trong khoảng thời gian này nhà họ Mạnh đã xảy ra chuyện liên tục, hai ông cụ nhà họ Mạnh vừa nghe đến mấy chữ “Đã xảy ra chuyện” là sợ ngay, những người khác cũng giống như thế, hiện tại mọi người đều thay đổi sắc mặt.
“Anh Hiểu Hàng bị bắt rồi.”
Người xông vào chính là Mạnh Hiểu Nguyên, con gái của đứa con thứ hai nhà họ Mạnh. Hiện tại cô ta chạy đến mồ hôi đổ đầy đầu, môi cũng tái nhợt run rẩy vì quá sợ hãi.
“Cái gì?” Con ngươi mẹ Mạnh co rụt lại, bước lên túm lấy cô ta: “Hiểu Nguyên, con mới nói cái gì?”
“Bác gái, anh Hiểu Hàng bị bắt rồi, cục trưởng Tần của đồn công an đích thân dẫn đội đến đơn vị bắt người, tội danh là anh Hiểu Hàng hợp tác với thế lực xấu để đầu cơ trục lợi than đá, trong tay cục trưởng Tần còn cầm theo một xấp chứng cứ, nói là số tiền đã hơn mười vạn đồng.”
“Rầm!”
Mạnh Hiểu Nguyên vừa mới nói xong, bà cụ nhà họ Mạnh đã trợn trắng mắt, ngã nhào về phía trước, vừa lúc đập trúng phần đùi đang bó thạch cao của Mạnh Hiểu Dĩnh.
Mạnh Hiểu Hàng là cháu đích tôn của nhà họ Mạnh, là người kế thừa được nhà họ Mạnh nuôi dạy tỉ mỉ, anh ta đột nhiên bị bắt, chẳng khác nào một con d.a.o sắc đ.â.m thẳng vào bảy tấc yếu ớt nhất của nhà họ Mạnh.
Lúc này thì mọi người đều không rảnh để ý đến Mạnh Hiểu Dĩnh nữa, để Mạnh Hiểu Nguyên ở lại chăm sóc cho bà cụ đã ngất đi, những người khác đều vội vàng chạy trở về.
“Tại sao lại như thế?”
Mạnh Hiểu Dĩnh cũng giống như mất hồn, cô ả cũng không hiểu tại sao trong nhà lại gặp phải chuyện lớn như thế này?
“Rốt cuộc là ai?”
“Rốt cuộc là ai muốn hai nhà chúng ta chứ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-349.html.]
“Minh không hề đắc tội với ai, minh không có gây thù chuốc oán với ai cả.”
“Là có người muốn hại nhà mình, là có người muốn hại nhà họ Mạnh, không liên quan gì đến mình hết, không phải lỗi của mình…”
Mạnh Hiểu Dĩnh nằm trên giường bệnh khóc như mưa, trong miệng lại vẫn cứ nỉ non nói mãi không ngừng, theo thói quen lại theo bản năng mà đẩy trách nhiệm ra bên ngoài, chỉ có điều hiện tại trong phòng không có ai, cũng không có người nào thèm để ý đến cô ả.
Buổi trưa lúc Cung Linh Lung đến nhà ăn của đơn vị ăn cơm mới nghe người khác nhắc đến chuyện của nhà họ Mạnh, cô biết đây là do chồng của cô ở đằng sau thúc đẩy, trong lòng vô cùng ấm áp, ngoài miệng lại còn mỉa mai nói móc: “Ngày hôm qua Mạnh Hiểu Dĩnh bị đánh, mấy người bọn họ nghi ngờ bậy bạ lên người của tôi, hôm nay anh của Mạnh Hiểu Dĩnh bị bắt, chắc là không có ai nghi ngờ rằng lại là do tôi làm đâu nhỉ.”
Hiện tại người nhà họ Mạnh đều nóng lòng sốt ruột muốn chết, trong đầu chỉ nghĩ đến chuyện giúp Mạnh Hiểu Hàng thoát tội, dồn hết mọi hi vọng lên nhà họ Bành, hiện tại cha mẹ nhà họ Mạnh đã đến nhà họ Bành quỳ xuống cầu bà con họ hàng giúp đỡ.
Trực giác mách bảo bọn họ chắc chắn là đối thủ của nhà họ Mạnh đ.â.m lén sau lưng, hoàn toàn không nghĩ đến Cung Linh Lung, cho dù gương mặt của cô có hiện lên trong đầu bọn họ thì bọn họ cũng không tin trong tay cô sẽ có chứng cứ có thể hủy diệt nhà họ Mạnh.
Hôm nay Cung Linh Lung rất vui vẻ, tan ca xong lập tức vội vàng chạy đến nhà máy chế biến thịt, mua xương sườn về, tính toàn tối hôm nay phải làm một món ngon khao Lục Tĩnh Xuyên mới được.
Chờ đến khi cô về đến nhà rồi, Bạch Thủy Tiên đã nấu cơm xong, hiện tại đang ngồi trong sân nói chuyện phiếm với các hàng xóm.
“Nói cho mọi người hai tin tức nóng hổi, đều là về nhà họ Mạnh.”
Hiện tại cô đang làm việc ở đơn vị cơ quan, luôn có thể tiếp nhận được tin tức mới nhất, mỗi ngày đi làm về đều sẽ chia sẻ với mọi người.
“Linh Lung, em mau nói đi.” Mọi người đều thúc giục.
“Tin tức đầu tiên là ngày chiều ngày hôm qua Mạnh Hiểu Dĩnh và chị hai của Vu Chấn bị người ta đánh giữa đường, cả hai đều bị đánh bị thương rất nặng. Mạnh Hiểu Dĩnh bị bể trán, gãy xương vai, trên người còn có rất nhiều vết thương khác. Ngoài ra xương bánh chè của cả hai người đều bị đánh nát, nghe nói nếu khôi phục không tốt thì sẽ bị tàn tật cả đời.”
“Hả!”
Mọi người đều giật mình hết hồn.